Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326440

Bình chọn: 8.00/10/644 lượt.

iếng đổ của ghế bàn, có tiếng của nắm đấm
va chạm vào đầu.

Cuộc cãi vã kết thúc trong một tiếng ầm cực lớn, tôi cố chớp chớp mắt, sau khi nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, tầm nhìn
của tôi mới sáng rõ hơn đôi chút.

Mấy người họ đã thôi giằng co,
ánh mắt đều đổ dồn vào Đường Uyển Như lúc này đang nằm sấp trên bàn trà. Nó nằm như bất động, giống dáng vẻ sau khi uống say tối hôm qua.

Một lúc sau, nó mới chậm rãi đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc, quay đầu lại nhìn tôi và Cố Ly, ánh mắt nó thoáng chút rời rạc, vẻ mặt toát lên cảm giác
hoảng hốt như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Một mảnh vỡ thủy tinh đang cắm sâu trên gò má nó.

Qua hồi lâu sau, máu đỏ tươi mới bắt đầu từng dòng từng dòng chảy ra theo mép của miếng kính vỡ, chảy xuống cằm, xuống cổ nó.



Sau này, trong giấc
mơ của tôi luôn lặp đi lặp lại hình ảnh ngọn lửa im hơi bặt tiếng này.
Trên đám cỏ màu xanh trải dài mênh mông, một ngọn lửa nho nhỏ dưới sự
thôi thúc của rượu mạnh, đã phát ra hào quang xanh thẳm. Ngọn lửa thiêu
đốt vốn dĩ phải nóng rãy đỏ rực, nhưng lúc này vì ánh hào quang u lạnh
kia, mà chẳng còn vương chút hơi nóng nào. Đêm khuya cuối hạ đầu thu, vô số loài côn trùng và bươm bướm từ những bóng cây đen sẫm dập dờn bay
ra, điềm nhiên mà lạnh lùng lao thẳng vào ngọn lửa màu xanh lạnh lẽ ấy.
Chúng giống như vô số mảnh vỡ ký ức, những bụi trần xưa cũ đã tồn tại từ xa xưa trên thế giới, giờ đây, chúng đã bị sự đau thương, thinh lặng mà dữ dội trước mắt vẫy gọi, nhộn nhịp dựa vào cuộc cáo biệt dài dằng dặc
này.

Thực ra đó không phải là ngày cuối cùng sống trong căn biệt
thự trên phố Nam Kinh Tây của mấy đứa tôi, à, ý của tôi là, sau cuộc
tranh cãi đã làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của chúng tôi,
thực tình tôi vẫn tiếp tục sống ở căn biệt thự ấy một khoảng thời gian
nữa, sau đó, tôi mới chuyển đi.

Tôi cũng không phải là người cuối cùng rời khỏi căn biệt thự đó. Chỉ cần suy nghĩ đơn giản cũng biết,
người rời khỏi đó sau cùng, tất nhiên là Cố Ly. Nhưng tôi chính là người đã kiên trì bầu bạn bên cạnh nó đến thời khắc sau cùng. Mỗi lần chỉ
nghĩ đến đây thôi, trong lòng tôi lại cuộn trào cảm giác áy náy, nó như
sóng thần sắp nhấn chìm tôi, hoặc ít hoặc nhiều đều khiến lòng tôi lắng
lại đôi chút, giống như người mắc bệnh suyễn khi lên cơn, có người lặng
lẽ dúi vào tay anh ta một chiếc túi để nôn đã vạch sẵn miệng.

Mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian đã trôi qua ấy – nói thực tình, tôi nghi
ngờ chứng bệnh cưỡng bức hoài cổ không thuốc chữa này rất có thể sẽ quấn lấy tôi suốt cuộc đời, nghe thấy ca khúc quen thuộc, nhìn thấy cây đèn
đường màu đồng cũ nào đó trên đường, ngửi thấy mùi vị nào đó… có quá
nhiều điểm gợi nhớ, có thể khiến tôi ngay lập tức bị kéo chìm vào trong
đầm lầy của hồi ức – cảnh mà tôi nhớ lại nhiều nhất, chính là cuộc tranh cãi trời long đất lở của chúng tôi ngày đó, cảnh cuối cùng trong ký ức, luôn được kết trên nét mặt hoảng loạn sợ hãi không nguyên nhân của
Đường Uyển Như, máu ứa ra giàn giụa nơi khóe miệng nó đang tí tách tí
tách rơi trên tấm thảm sàn hiệu FENDI quý giá của Cố Ly, đông cứng lại
thành những vệt bẩn màu đen, nhìn giống như những chấm lõm nhỏ trên nền
tuyết do máu nóng của động vật trong rừng sau khi bị người đi săn bắn
trúng tạo ra.

Rồi sau đó, chẳng còn gì nữa.

Giống như
Thượng đế đã cầm chiếc điều khiển từ xa, ấn nhẹ nút tạm dừng. Có lẽ ông
ta giống như tôi, cũng bị cảnh tượng này làm cho rúng động sâu sắc, ông
ta ngồi trên ghế sofa dán mắt vào cảnh tượng đang dừng lại, chớp chớp
đôi mắt cảm nhận cái dư vị ấy trong vài ba giây, rồi sau đó mới để cho
cuộc sống của chúng tôi tiếp tục – tiếp tục lao về hướng kết cục ráng
chiều ngập trời, xa hoa tráng lệ ấy.

Nhưng khoảnh khắc tạm dừng
vài ba giây ngắn ngủi ấy lại biến thành giấc mộng lặp lại, lặp lại, lặp
lại, mãi không kết thúc trong nửa đời còn lại của tôi.

Giống như
câu nói trong một cuốn truyện tranh của Nhật Bản thấm đẫm nước mắt mà
Đường Uyển Như từng thích đọc nhất: “Thượng đế chỉ nháy nháy mắt, câu
chuyện của chúng ta đã bắt đầu. Lại kết thúc rồi. Ông ta đã đánh cắp hết thảy chúng ta.”

Hồi đó, sau khi đọc xong trang ấy, nó đã khóc
sướt mướt suốt mười phút, sau khi dùng drap của Nam Tương lau sạch nước
mắt nước mũi, nó lập tức xuống lầu photo lại trang đó, rồi phóng to
thành bức tranh, lồng vào một khung tranh nhựa màu trắng trị giá hai
mươi đồng mua từ siêu thị trường học về, treo lên vách tường phòng khách của ký túc xá đại học nơi chúng tôi từng ở. Sau đó, bức tranh này bị Cố Ly vô tình thay thế bằng một bức tranh hiện đại theo trường phái trừu
tượng mà nó mua về từ một phòng tranh. Mức độ trừu tượng của bức tranh
ấy, nói thế nào nhỉ, giống như chứng cứ phạm tội của một bác nông dân
thuần phác vùng Thiểm Tây còn lưu lại sau khi bị người ta chuốc cho hai
cân Hồng cao lương, rồi có người nhét vào tay một hòn than, và ép ông ta vẽ nguệch ngoạc lên tấm vải bạt vậy.

Hồi đó, Đường Uyển Như tức
giận sôi trào, gần như muốn bắt Cố Ly tố


XtGem Forum catalog