Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323895

Bình chọn: 8.5.00/10/389 lượt.

háu một lúc nữa, bạn đang dạy cháu học, mong bác
thông cảm ạ!

- Ồ. Cháu là con trai sao?

- Ha ha, vâng. Triệu Minh Vũ và cái giọng ồm ồm, lạnh lạnh này thì chỉ có con trai thôi bác ạ!

- Ừ. Được rồi. CHáu bảo với nó, về nhà nhanh nhé?

- Vâng, cháu chào bác trai.

Bên kia rập máy luôn. Và cũng đúng lúc nó bước ra từ bếp với khá nhiều món hấp dẫn.

- Vừa nãy bố cô gọi đấy.

Nó nhìn hắn, sốc nặng.

- Sao cơ? Thật á? Cậu nghe máy rồi á?

- ừ. Tôi xin bố cô cho cô ở lại đây 1 lúc vì đang bận dạy tôi học bài. Ông ấy có vẻ khá bất ngờ vì tôi là con trai.

- Hừ, cậu thật quá đáng, điện thoại của người khác mà cậu cũng zô zuyên lấy ra.

- Này, nếu tôi không nghe thì bố mẹ cô sẽ sốt sắng lên vì cô về nhà muộn đấy, biết chưa? Dù gì bây giờ đã 9rưỡi rồi.

- Hứ.

Nó quay phắt mặt đi, ngồi vào bàn ăn cơm với hắn. Hắn nhìn nó ăn, rồi buông một câu sai khiến nó đi pha một cốc sữa, làm mất hứng nó ăn cơm:

- Tôi không đi, cậu tự đi mà lấy.

- Được thôi, vậy những bức ảnh này sẽ vào web của trường rồi vào web cộng đồng, lần này cô chết chắc rồi.

Hắn đứng bật dậy, nó thấy điên đầu quá đi mất, nó níu tay hắn lại, phụng phịu nói:

- Được rồi, để đó cho tôi

Hắn cười mãn nguyện, ngồi xuống bàn ăn cơm và ngóng chờ nó mang sữa ra.

5 phút sau…

- Sữa của cậu đây. Uống đi. Uống nhiều vào cho bị sặc đến chết luôn đi nhé.

Hắn nhìn nó, nó đáng yêu quá. Hắn liền uống sữa nó pha…

PHỤT!!!!!!!!!

- Cô cho cái quái vào sữa thế hả đồ chết bầm kia??????????

Mặt nó tức giận, đứng phắt dậy, quát:

- CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐÂY HẢ? SAO KHÔNG NHỔ RA CHỖ KHÁC? LẠI NHỔ HẾT LÊN CẢ NGƯỜI TÔI THẾ HẢ? TÊN KIA? CẬU CHÁN SỐNG SAO?

Hắn nhìn nó, nó ướt nhẹt hết cả mặt và ướt hết cổ áo, nó tức lắm, nó giận kinh khủng luôn, nó gét hắn. Hắn làm bẩn nó.

- Ai bảo cô cho cái quái gì vào sữa, bị như vậy cũng đáng, tiểu nha đầu đáng chết.

- Mau đền tôi cái áo mới nhanh lênnnnnnnnnnnnn!!!!!!!

Hắn quát lên:

- Tôi là con trai, lấy đâu đồ cho cô mặc hả? tại cô, cô tự đi mà gánh chịu hậu quả, vào mặt cô cũng đáng lắm chứ?

Nó nhắm tịt mắt, quát lại hắn:

- Tôi bắt đền cậu, bắt đền. Tên thối tha, mau mang trả tôi quần áo điiiiiiiii

- Tại cô chơi đểu tôi trước….

- Cậu là tên đáng gét!

Ông quản gia chạy tới can ngăn chiến tranh giữa nó và hắn:

- Tiểu Thư, thiếu gia, xin 2 cô cậu dừng lại cho, hàng xóm sẽ tuwỏng nhà chúng ta có chuyện mà kéo sang đây thì toi!

Nó ấm ức, liếc xéo hắn:

- Tại thiếu gia nhà ông cả đấy.

Hắn cũng chẳng vừa, cũng căng cổ lên nói:

- Tại cô trước, chứ không phải tôi.

Ông quản gia nhăn mặt:

- THÔI!!!!!!!!!!NGAY!!!! thưa Tiểu thư Nhược Hi, mời cô đi mặc bộ đồ mới, tôi đã chuẩn bị từ trước rồi ạ!

Cả 2 cùng trố mắt ngạc nhiên nhìn ông quản gia:

- Cái gì? Sao lại thế??????

- Thôi, xin 2 người, hãy dừng lại ngay, bây giờ thì tiểu thư nhanh
chóng lên tầng thay đồ đi ạ, còn thiếu gia, mời cậu ngồi xuống dùng bữa
nốt, tôi sẽ vào trong pha sữa cho cậu!

Cả 2 chỉ biết lẳng lặng làm theo lời ông quản gia nói.

5 phút sau, ông quản gia đi ra từ bếp với 1 cốc sữa, ông đưa cho hắn, tiện nói:

- Thiếu gia, cậu nhanh chóng đưa tiểu thư đi khám nhé?

- Biết rồi. Tiểu nha đầu này nghịch lắm, chỉ sợ không dám đi thôi.

- Tiểu thư sẽ nghe lời thiếu gia mà!

- Hừ. cái gì mà nghe lời? cô ta suốt ngày cãi nhau với tôi, tôi nói
một cô ta nói mười, ngoan ngoãn gì cô ta chứ? Nghịch như quỷ.

- Tính tiểu thư là như vậy, từ ngày bé rồi, Thiếu gia à?

Hắn dừng ngay mọi việc, nhìn ông quản gia:

- Ông quen cô ta từ bé sao?

- A ha… tôi điều tra về tiểu thư hộ thiếu gia, nên tôi biết thôi!

- Hừ. Đừng có nói dối tôi đấy. Mà ông nhớ kêu cái bọn họ của ông đến gặp tôi đấy nhé?

- Vâng. Thiếu Gia.

Lúc đó, nó cũng từ trên phòng bước xuống.

Nó mặc quần soóc, áo lệch vai, tóc cột cao, nhìn nhó rất năng động,
rất nghịch và rất xinh. Chân nó thẳng tắp, lần đầu tiên hắn biết nhé!
Lại còn được cái nước da trắng hồng chứ chẳng phải trắng bệnh như mấy cô ở Việt Nam, nhìn mấy cô đó mà khiếp chết, nó như thế này mới là trắng
đẹp!

- Ông Lam, ông thật tuyệt, sao ông biết tôi thích bộ như thế này vậy?

Ông Lam cười:

- Ha ha, tôi điều tra tiểu thư mà!

- Ha ha, dù ông có làm gì thì tôi cũng rất thích bộ đồ này, rất hợp với tôi! Nhưng trôgn có vẻ rất sịn và đắt tiền, nhỉ?

- Nó là của Tiểu thư!

Nó sốc:

- Thật sao?

Hắn chen ngang cuộc nói chuyện giữa nó và ông quản gia Lam:

- Tôi giàu, bộ đồ đó chẳng đáng là bao!

Nó nhìn hắn, vênh mặt lên, tiện thể liếc xéo hắn:

- Xí, đây đâu phải tiền của cậu mà nói.

Ông quản gia cười:

- Ha ha, thưa tiểu thư, đó là tiền của thiếu gia đó ạ!

Nó sốc toàn tập, nó xấu hổ quá, sao ông quản gia này không cho nó
chút thể diện trước mặt hắn chứ, bực mình quá. Nhìn hắn cười kìa, thật
bực mình.

- Cảm ơn ông, hừ. Cảm ơn cậu, Vũ.

Hắn uống nước, nhếch mép cười:

- Nha đầu như cô cũng biết cảm ơn tôi sao? tôi còn tưởng, nha đầu cô chỉ giỏi cãi và rủa tôi sau lưng?

- Cái gì? Cậu…cậu… ít ra tôi cũng là con người, lại là con người
thông minh (tự tin quá ha!) biết lúc nào cần xin lỗi, cần cảm ơn và cần
mắng chứ, cậu đang sỉ nhục danh phẩm của tôi đ


XtGem Forum catalog