Teya Salat
Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323954

Bình chọn: 7.00/10/395 lượt.

hà, nó nhúng nhúng vào nước, vừa nhúng vừa kêu tên hắn rồi mắng, rồi chửi rủa.

Hắn cũng chẳng tha cho nó, hắn vứt hết đống giấy vụn xuống nền nhà,
rồi thi thoảng xé vụn đống giấy thành mẩu nhỏ tí hin, tên này khùng rồi. Nó chống tay:

- Cậu thừa hơi à?

- Đâu có, chúng khó chịu quá, nên tôi phải làm vậy, thông cảm đi. Ok.

Hắn cười phá lên, tên này đúng là khiến nó phát rồ lên mà. Lúc sau,
ông quản gia bước vào nhà với 1 đống thức ăn, ông đặt chúng lên bếp rồi
hốt hoảng khi thấy nó đang cầm giẻ lau nhà cọ cọ xuống sàn:

- Tiểu thư, xin cô, cô đừng động vào chúng, chúng sẽ làm bẩn cô đấy.

Nó nhìn ông quản gia:

- Tôi nhắc lại, tôi là osin, không phải tiểu thư. Ok?

- Không…không…tiểu thư ơi…xin cô, đừng đụng vào những thứ gây bẩn cho cô!

Nó bực lắm, mắng ông quản gia:

- Ông thôi đi, ông đi mà hỏi thiếu gia nhà ông ấy, đừng có lo cho tôi, TÔI LÀ OSIN, biết chưa hả?

Ông quản gia thấy nó tức, nên cũng ngậm miệng luôn, không dám hé một lời, chỉ đưa mắt nhìn nó một cách lo lắng.

Hừ, cái gì mà tiểu thư? Ông quản gia này trông tri thức, phúc hậu thế kia mà cũng bị thần kinh à? Thảo nào tên Minh Vũ đó cũng thần kinh là
phải. Hừ.

Hắn ta từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy ông quản gia đứng đó nhìn nó, có vẻ tò mò, dò hỏi:

- Ông Lam, ông nhìn cô ta làm gì vậy? vẻ mặt thì lo lắng nữa!

Ông quản gia lắp bắp:

- Thưa….thưa…thiếu gia…. Tiểu thư sẽ bệnh mất!

Hắn càng ngỡ ngàng hơn:

- Cái gì? Cô ta bệnh á? Cô ta khỏe như voi ấy, cô ta là osin của tôi mà? Sao ông lại nói vậy?

- Cậu đừng để cô ấy hoạt động quá mức độ là được, tôi xin lui vào bếp trước.

- Ừ, ông đi đi.

Ông Lam nói cái gì vậy chứ? Hắn chả hiểu ông ta đang nói gì luôn!

Hắn cũng chẳng để tâm, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm nó, nó thật sự rất
đáng yêu, nhìn cách nó lau nhà xem, chỉ muốn chạy tới, ôm nó thật chặt
từ sau lưng thôi.

What???? Cái gì mà ôm sau lưng???? Hắn điên rồi. Hắn rất gét tiểu nha đầu này mà.

- Mệt chưa tiểu nha đầu đáng gét?

Nó lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc:

- Nhìn mà không biết à? Còn hỏi gì nữa?

- Tôi đâu thấy gì từ cô đâu?

Nó cười:

- Ha ha… mặt anh chột à? Không nhìn thấy tôi đang mệt đây á? Anh nên
đến bệnh viện kiểm tra mắt lẫn dây thần kinh luôn đi nhé, xem có bị thần kinh không để còn cứu chữa cho kịp thời nhé? Ok?



Hắn bắt đầu thấy tức giận:

- Cô mới cần đi kiểm tra thần kinh ấy, lau nhà đi rồi còn nấu cơm, không thì đừng hòng ra khỏi đây. Hừ.

Thấy hắn tức, nó khoái trí lắm, cười khanh khách luôn.

Cuối cùng thì nó cũng lau sau cái căn nhà rộng như thế này, nó thở
dốc, và tự nhiên nó thấy đau nhói ở vùng ngực, nó nhăn mặt lại, dựa vào
tường. Nó lại bị sao thế này? Chẳng lẽ, ngoài bệnh sợ máu nặng, nó còn
bị bệnh khác? Nó không tin. Nó tin mình khỏe mạnh chưa bao giờ hết.

Nó mỉm cười, đi lại gần hắn. NHưng nó bỗng thấy choáng, choáng lắm, nhức đầu kinh khủng, nó đau đầu đến phát điên.

Rồi tự nhiên nó ngã ngào ra đất, chỉ nghe thấy tiếng gọi tên nó của hắn.

- Ông Lam, gọi bác sĩ, cô ấy bị ngất.

Ông Lam nhìn nó hốt hoảng:

- Vâng…vâng…thiếu gia…

Vài phút sau….

Ông bác sĩ đến, đây là lần thứ 2 ông ấy đến đây chữa bệnh cho 1 cô
gái của hắn. Hắn hoang mang, hắn khó chịu khi nó cứ thế ngã xuống đất,
hắn hỏi ông bác sĩ:

- Ông có biết cô ấy bị làm sao không?

- Lần này không phải vì sợ máu, dây thần kinh không hỗn loạn, cậu bắt cô ấy làm việc nặng à?

Hắn bắt đầu tỏ ra bối rồi, rồi gật đầu, ông quản gia đứng đó, lo lắng nhìn nó đang bất tỉnh, hình như đây là lần thứ 2.

- Có lẽ là do làm việc quá nặng nề, nên suy nhược sức khỏe, nhưng
hình như cô ấy có bị nhức đầu? bạch cầu của cô ấy hình như có gì đó rất
lạ, tôi nói rồi, tại sao cậu lại không đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra
ngay sau khi cô ấy tỉnh? Nhỡ may bị ung thư máu thì làm sao? không chữa
trị kịp thời sẽ dẫn đến tử vong, thiếu gia Triệu biết chứ?

Ông bác sĩ nhìn hắn đầy cấp bách. CÒn hắn thì mặt đơ lại, chẳng lẽ nó bị Ung Thư Máu thật sự sao? hắn phải làm sao đây? Hắn đã không trả thuf đc nó, giờ lại phải cứu nó qua khỏi cơn chết sao? Sao nó lại bị bệnh
này được chứ?

Ông quản gia tiễn ông bác sĩ đi về, rồi lập tức quay ra nói với hắn:

- Thiếu gia, tôi đã nói rồi mà cậu không nghe tôi.

Hắn bắt đầu thấy khó chịu, kéo cổ ông quản gia lên, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói lạnh như cục băng:

- Tôi hỏi ông, sao ông lại biết điều đó? Ông với cô ta có gì đó phải không? Hãy nói cho tôi nghe.

Ông quản gia vẻ mặt sợ hãi:

- Rồi…rồi…họ sẽ tới tìm thiếu gia… thiếu gia sẽ biết mọi chuyện thôi… Chính vì cô ấy nên tôi mới đc vào đây làm quản gia, chỉ chờ cô ấy tới.

Hắn bắt đầu thấy giận…rất giận… hắn muốn biết, người mà ông quản gia nói là ai.

- Bọn họ??? Bọn họ là ai?

- Tôi xin lỗi, tôi không thể nói được, dù cậu có đánh chết tôi. Cậu
hãy bình tĩnh, chắc chắn họ sẽ tới tìm cậu, không lâu đâu. Còn tiểu thư
Nhược Hi, cô ấy bị bệnh, cô ấy cần chữa trị.

Hắn thả ông quản gia ra, hắn thở dài, hắn thấy bất lực, hắn muốn biết những nguwòi đó là ai, muốn biết ai có mật thiết với hắn, hắn chỉ buông một câu lạnh lùng:

- Cuối tuần, ông hãy kêu họ tới gặp tôi ngay lập tức.

- Xin