
con người không tàn
ác thì tôi sẽ sống tới năm chục năm nữa với chức danh của một nhà văn
đấy. Song tất cả đã chấm dứt ... bây giờ tôi đã trở thành một linh hồn
vật vờ không siêu thoát. Anh ... anh có thể giúp tôi không?
Lời kể của cô gái rất thương tâm, nhưng Trường đã phũ phàng từ chối:
– Tôi ... tôi không thể ... cô và tôi không cùng một thế giới ...
Sự thất vọng làm cô gái buông thõng hai cánh tay tạo thêm dáng vẻ tiều tuỵ cho thân hình. Cô ta chiếu những tia sắc lạnh vào người Trường:
– Anh cũng ác như bọn người kia.
– Không ...
– Tôi sẽ quấy phá anh.
– Đừng ...
– Tôi sẽ không để cho anh được yên ổn.
– Như thế thì tội nghiệp cho tôi lắm! Tôi nào có lỗi gì với cô đâu.
Trường ra sức phân bua nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu hằn học của cô gái:
– Lỗi của anh lớn lắm! Anh đã làm ngơ trước số phận một con người.
Trường kêu Toàn, đính chính:
– Không phải ...
Từ nơi khóe miệng của cô gái hai chiếc răng nanh bỗng từ từ lồi ra, cô ta
giơ mười ngón tay có móng vuốt dài nhọn hoắc chờn vờn trước mặt Trường
như muốn xuyên thủng đôi mắt đang trợn lên vì phải trông thấy cảnh hãi
hùng thêm lần nữa. Trong lúc Trường chưa kịp nghĩ ra cách cứu mình thì
những ngón tay vừa dài vừa nhọn ấy đã nhanh nhu chớp cắm phập vào mắt
anh. Trường có cảm giác thấy mình trải qua một cơn đau dữ dội không thể
tả:
– Á ... á ... á ... trả cho tôi đôi mắt ... Tôi cần nó để học thi ...
– Không! Anh phải chịu cảnh mù lòa thì anh mới biết thông cảm cho nỗi khổ của tôi.
– Nhưng cô đã chết rồi ... còn tôi đang phải sống ...
Tiếng cười nghe lạnh gáy của kẻ yếu tim:
– Ha ... ha ... hạ. vậy thì anh đổi cho tôi đi. Tôi sẽ sống, còn anh thì chết ...
Rồi không cần Trường đồng ý, cô gái đã lao tới bóp cổ anh mặc cho anh vùng vẫy để cướp linh hồn của Trường đang từ từ thoát ra.
– Không, không trả hồn tôi lại cho tôị. Trường đánh vật với cô gái để giữ lại hồn mình, và anh đã bỏ chạy ... bỏ chạy tới một vùng chói lòa ánh
sáng:
– A ... a ... a ...
– Anh Trường ... anh Trường ... sáng bửng rồi mà sao la lối om sòm vậy?
Tiếng đậo cửa bên ngoài làm Trường bừng tỉnh thấy mình vẫn nằm trên giường
song ánh sáng bên ngoài đã tràn vào soi tỏ hết mọi thứ ở trong phòng.
Anh vội đưa tay lên mắt mình và kiểm tra lại thị giác bằng cách cúi nhìn
xuống đồng hồ. Ôi, đã tám giờ sáng rồi còn gì. Trường nhảy vội xuống
khỏi giường đáp lại tiếng gọi ở bên ngoài rồi thừ người ra nghĩ ngợi.
Những chuyện xảy ra với mình vừa qua chỉ là một giấc mơ ư? Trường không
có thời gian lý giải thêm bởi tiếng của Thiên Băng đang làm rộn anh:
– Mau mở cửa phòng ra đi. Bộ anh tính nhịn bữa điểm tâm sáng để giữ eo như bọn con gái tụi em hả?
Trường mặc vội quần áo rồi với tay mở cửa, gương mặt của Thiên Băng xuất hiện
đã khiến anh phải lùi lại mấy bước về đằng sau. Cô gái trong giấc mơ ... Ồ, không ... là Thiên Băng đây mà. Nhìn khuôn mặt Trường ướt đẫm mồ
hôi, Thiên Băng cười chớp mắt:
– Chắc khí hậu thành phố làm anh nóng bức lắm phải không? Có quạt trần trong phòng, sao anh không mở lên cho mát?
Trường ngượng ngập:
– Tại tôi hơi mệt nên ngủ quên lúc nào không biết. À, Thiên Băng chờ tôi làm vệ sinh chút nghe.
Nói rồi Trường bước nhanh vào phòng tắm riêng có sẵn trong phòng để làm các thủ tục vệ sinh buổi sáng mặc cho Thiên Băng ở ngoài chờ. Trước khi
bước ra, Trường phải kiểm tra lại mình trong gương cẩn thận và nhận thấy nét kinh hãi sau cơn mơ vẫn còn ẩn hiện trên khuôn mặt anh. Ôi, chưa
bao giờ Trường phải trải qua một giấc mộng như thế này! Cầu mong nó đừng tái diễn thêm lần nữa, nếu không chắc Trường sẽ chẳng dám nán lại đây.
Rồi những ngày kế tiếp theo Trường tạm sống yên ổn hơn trong căn phòng được dành riêng cho mình. Anh không nằm mơ gặp ác mộng lần nào nữa dù thâm
tâm luôn thấp thỏm. Sống trong nhà bác Nhàn quả thật là sung sướng.
Trường chẳng phải làm gì ngoài việc bị Thiên Băng làm rộn ngày mấy lần.
– Anh Trường ... học vừa thôi kẻo bị điên thì phiền. Đi dạo với em không?
Đang hào hứng với bài văn, Trường đành phải rời mắt khỏi quyển sách nhưng không dám để lộ vẻ khó chịu. Anh chỉ đáp:
– Bây giờ trời nắng lắm, đi dạo phố không tốt đâu.
Song Thiên Băng đâu để Trường yên, cô nghẹo đầu:
– Em không sợ rám má hồng thì thôi, cớ sao anh phải sợ.
Trường cố tạo ra cớ:
– Vấn đề không phải là như thế! Chẳng qua tôi đang ôn những bài học khó nên cần phải tập trung tư tưởng, Thiên Băng à.
Tưởng nói vậy Thiên Băng sẽ tế nhị rút lui, nào ngờ cô còn giật quyển sách trên tay anh ném xuống bàn:
– Muốn học tốt thì cũng phải giành ít thời giờ giải trí mới tiếp thu bài
dễ dàng. Cứ học như anh có mà xong rồi lại quên, chẳng có ích lợi gì
đâu. Nghe em, đi chơi buổi chiều nay.
Rất bực mình nhưng Trường
không thể phản kháng lại ý m