XtGem Forum catalog
Tiếng Gọi Trong Mơ

Tiếng Gọi Trong Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322785

Bình chọn: 7.5.00/10/278 lượt.

sinh, con nhà đàng hoàng đó. Tên em
là Thiên Băng, không tin cứ theo em về nhà thử một phen.

Bấy giờ
Trường mới quan sát kỹ và nhận thức được rằng nét mặt của cô gái trông
còn rất ngây thơ. Chắc chỉ tầm cỡ nhỏ Dung dưới quê, nhưng đôi mắt sáng
đen toát lên vẻ thông minh, láu lỉnh. Trường có cảm tưởng mình bị nao
núng khi cô gái kéo tay anh:

– Đi ... nhà em cũng gần đây thôi.

Trường phải thu hết can đảm để lắc đầu:

– Mong Thiên Băng thông cảm. Tôi không có thời gian.

Nét mặt cô gái hơi tiu nghỉu:

– Anh làm em bị hố.

Trường vội vàng gỉai thích:

– Hôm nay tôi chưa thể, nhưng chừng nào rảnh tôi sẽ đến ...

Thiên Băng thay đổi sự thất vọng bằng thái độ mừng rỡ:

– Vậy nhé! Em sẽ đưa địa chỉ cho anh.

Rồi không chờ Trường phản ứng, Thiên Băng lấy giấy bút trong chiếc túi xách đeo trên vai loay hoay viết một hồi. Cô chìa trước mặt Trường:

– Đây ... anh nhớ đến thăm em nha.

Nhận mảnh giấy song Trường không nhìn mà cất ngay vào túi áo. Anh gật đầu:

– Tôi sẽ đến sau khi tìm được nhà quen.

– Anh ở quê ra thăm họ hàng phải không?

– Chỉ đúng một phần. Tôi còn có ý định ở trọ để chuẩn bị thi đại học.

Thiên Băng cười xinh xắn:

– Hèn chi lúc anh bắt cướp chiếc giỏ đổ ra em thấy toàn là sách với vở, vẫn có cả những thứ dự trữ nữa.

Nghe Thiên Băng nói vậy Trường có vẻ rất ngượng, anh phải ngó lơ dù không thể lãng câu chuyện.

– Mong cô đừng cười.

Thiên Băng phải dùng tay bịt miệng.

– Em nào có ý nhạo anh đâu.

Cử chỉ của Thiên Băng làm Trường tự ái.

– Cô có nhạo tôi cũng đành chịu vậy, bởi tôi là dân quê chứ có phải dân thành thị đâu.

Thế rồi Trường đột ngột đứng lên tỏ ý muốn chia tay:

– Hẹn khi khác gặp lại. bây giờ tôi phải kiếm chỗ trọ cái đã.

Thiên Băng cũng không có ý giữ chân Trường nên đành phải vẫy tay.

– Hẹn gặp lại.

Không dám nấn ná lâu bên cạnh cô gái thành phố, Trường bước nhanh chân ra
khỏi quán rồi lầm lũi đi theo con đường ở phía trước đến một ngã tư. Lấy địa chỉ nhà bà Nhàn ra xem, Trường quẹo phải rồi đi khoảng trăm mét mới bắt đầu dò dẫm số nhà ở quãng đường này. Một trăm mười lăm ... một trăm mười sáu ...

lại ở phía bên kia đường. thì ra một bên số chẵn một bên số lẻ, nếu không sáng trí chắc chắn sẽ mò đến tối luôn.

Đứng trước ngôi nhà mình sẽ ở trọ để học thi, Trường lại có cảm giác như đôi chân mình bị chùn bước, Bởi đó là ngôi nhà mặt tiền khá sang trọng so
với những người dân quê như Trường. Hay mình đã lầm nhà? Trường tự bảo
thầm vì không tin là bà Nhàn người bạn của mẹ anh lúc xưa lại khá giả
đến như vậy.

Nhưng nếu chẳng phải thì Trường biết tìm đâu nữa cái địa chì trên tay anh đã dẫn tới đây. Thôi thì cứ đánh bạo vậy, Trường
nhìn vào cái nút chuông rồi đặt tay lên ấn nhè nhẹ. Trong khoảng thời
gian chờ đợi anh xốc lại chiếc túi trên vai mặt quay ra phía đường. Có
tiếng động, song Trường không dám xoay người, anh chờ đợi cho tới khi
đôi vai bị ai đó lay mạnh mới giật mình quay ngang.

– A ... anh Trường. Anh không tìm được nhà người quen của mình nên muốn đến nhờ em có phải chăng?

Trường ngỡ ngàng không thể tưởng vì người tiếp anh là Thiên Băng chứ chẳng phải ai khác:

– Ủa, đây là nhà của cô ư?

Thiên Băng vừa mở cổng vừa tíu tít cười.

– Vâng. Nhà em đây ... mời anh vào.

Theo chân Thiên Băng bước vô trong Trường cứ ngờ ngợ rằng mình đã đến nhằm địa chỉ. Anh phải níu cô gái:

– Xin cho hỏi ... chủ nhà có phải là ... bác Nhàn?

Tiếng Thiên Băng trong trẻo:

– Đúng rồi. Má em tên là Nhàn, vậy té ra người quen của anh là má em sao?

Trường vẫn không dám gật đầu. Anh đưa mắt dáo dác như có ý tìm kiếm người mà
mình cần gặp, bởi Trường có biết mặt bác Nhàn trong một dịp bác về quê
ăn giỗ:

– Má của Thiên Băng đâu?

– Bà đang ở trên lầu. Anh ngồi chơi để em lên gọi.

Thiên Băng đặt vào tay Trường một ly nước mát rượi vừa rót ra từ trong tủ
lạnh rồi mới phóng lên cầu thang. Trong lúc Trường ở bên dưới chưa kịp
nghĩ ngợi gì thì Thiên Băng đã trở xuống, giọng líu lo như chim:

– Má em xuống nè anh Trường.

Giật mình, Trường vội rời chiêc salon để đứng lên. Anh cất tiếng chào ngay khi vừa thấy mẹ của Thiên Băng xuất hiện.

– Thưa bác ạ.

Nghe thế, Thiên Băng khúc khích cười:

– Con trai miền quê lễ phép ghê.

Mẹ của Thiên Băng quả đúng là người mà Trường cần tìm. Bà nhìn con trai người bạn rồi sôi nổi:

– Cháu đó hả? Đường xa có mệt không?

Trường khoang tay thưa như đứa trẻ con:

– Thưa ... không sao ... Cháu không ngờ bác lại là mẹ của Thiên Băng.

Bà Nhàn cười hiền hậu:

– Thì sao nào. Hai đứa quen nhau đã lâu chưa?

Thiên Băng đáp thay cho Trường:

– Mới chỉ cách đây chừng hơn một tiếng đồng hồ thôi má à.

Bà Nhà