
ảo đảm
sức khoẻ nên anh lại leo lên giường nằm. Lần này anh không bị đánh thức
mà bị chìm sâu trong cơn mộng thật là dài giống như cuộc sống đời thường bên ngòai.
– Nè, anh kia. Sao ngủ trong phòng của tôi?
Nghe tiếng gọi nhưng Trường không mở mắt, bởi cơn say ngủ cứ đè dí anh trên giường. Trường trả lời giọng nhừa nhựa:
– Xin lỗi. Thiên Băng nghe, tôi còn mệt ...
Song, kẻ quấy rầy anh dường như không cảm thông, hét toáng lên:
– Tôi không phải là Thiên Băng. Yêu cầu anh trả lại phòng cho tôi ngay.
Tiếng hối thúc pha lẫn sự bất mãn của ngưới nào đó bắt buộc Trường phải tỉnh
ngủ ngồi dậy. anh hết sức ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là cô gái
lạ hoắc, lạ huơ chứ không phải Thiên Băng. Đặc biệt cô ta trang phục
toàn màu trắng toát với mái tóc xõa dài trông thật yếu đuối, bệnh hoạn.
Cô gái không cười mà nhìn đăm đăm lại Trường:
– Anh đi từ đâu tới đây mà ngang nhiên ngự trên giường của tôi ngáy pho pho như vậy? Lẽ ra phải xin phép chủ nhân của nó chứ.
Mặc dù cơn ngái ngủ chưa làm Trường tỉnh hẳn nhưng anh đã vội vàng nhảy
xuống khỏi giường chộp lấy chiếc quần dài hối hả mặc vào. Trường lắp bắp khi y phục chỉnh tề:
– X..ị.n ... lỗi ... Tôi ... không biết ... đây là ... phòng ... của cô.
Nét mặt cô gái khá lạnh lùng:
– Không biết thì phải hỏi. Tôi không đánh gía tốt về người nào mất lịch sự như thế đâu.
Bỗng dưng bị mắng, Trường tái mặt ngượng nghịu:
– Tôi ... không biết ... đây là phòng của cô. Tôi đến ở là do sự sắp đặt của chủ nhà.
Nơi bờ môi cô gái một nụ cười khinh mạn để lộ ra, song ánh mắt dường như cô chất chức nhiều cay đắng. Cô ta nói chậm:
– Họ mà là chủ nhân của ngôi nhà này ư?
Không hiểu, Trường hỏi lại:
– Cô nói ai?
Cô gái không nhìn anh mà tiến lại bên cửa sổ kéo rèm ngó ra bên ngoài khoảng không gian tối mịt, giọng giận dữ:
– Tôi nói họ. Những người đã cho anh đến đây ở ...
Trường kinh ngạc há hốc mồm:
– Bác Nhàn à ...
Cô gái quay phắt lại:
– Chính bà ta.
– Nhưng cô và họ có quan hệ gì không?
– Tất nhiên lả phải có rồi, nếu không ... họ đâu có cơ hội ...
Cô gái đi về phía Trường, bước chân như khập khiễng, trông thật tội. Cô ta giữ khoảng cách với Trường chừng một cánh tay:
– Anh thật không biết gì về những con người này sao? À.. hay anh cũng cùng một giuộc như họ, vừa thủ đoạn, vừa độc ác?
Vừa nghe như vậy, Trường vội giãy nảy, anh kêu lên :
– Oan cho tôi. Tôi là người nhà quê không biết gì đâu cô ơi. Tôi chỉ lên
thành phố này trọ học chứ không có mưu đồ gì xấu cả. Nhưng dẫu sao tôi
cũng xin được biện minh cho bác Nhàn. Tôi nghĩ cô đã lầm khi kết án kẻ
khác ...
Lời Trường chưa kịp dứt thì nét mặt cô gái bỗng biến đổi đến ghê rợn. Từ vẻ lạnh lùng ban đầu đi tới sự dị dạng quái đản mà
người nhát gan nhìn thấy không khỏi rùng mình, sởn óc. Trường đã lâm vào tình thế phải khiếp đảm như thế dù anh cũng có chút ít bạo dạn.
– A ... a ... a ...
Tiếng thét của Trường bị tắt nghẽn nửa chừng bởi khuôn mặt ma quái của cô gái đã ghé sát vào mặt anh tạo nên sự chết khiếp tột độ đến nỗi anh phải
hoàn toàn thụ động.
– La hét cái gì chứ. Mà tiếng la của anh cũng không thoát khỏi căn phòng này đâu. Anh thử nhìn tôi coi có phải là người không?
Trường không phát ra được cử chỉ nào ngoài ánh mắt mở trừng về phía trước. Anh muốn bật lên tiếng nói để trấn an bản thân mình, song âm thanh nơi cổ
họng không thể trỗi lên. Cô gái kia là người hay là ma? Tại sao lại lọt
được vào căn phòng khi cửa vẫn khóa chặt? Cô gái ấy là ai mà sao lời
nói, cử chỉ, lại tỏ ra hằn học, hận thù với bác Nhàn? Ôi ... Trường đang sắp sửa bị nuốt chửng mà không ai có thể đến cứu ... trong một thoáng
nghĩ đến cái chết, Trường cố khép nhanh đôi mắt để bớt đi phần run sợ.
Nhưng tiếng nói êm dịu phả vào tai đã làm anh phải mở mắt ra nhìn:
– Trông anh thật buồn cười. Tôi đâu có phải là kẻ giết người mà anh nhắm mắt chờ chết chứ.
– Ô ... hay ...
Trước mắt Trường cô gái ấy vẫn như trước không hề bị biến dạng, chỉ có điều trông cô ta thật ủ rũ, buồn rầu.
– Anh sợ tôi thế cơ à?
Trường đáp khi chưa thật sự lấy lại được bình tĩnh:
– Cô là người hay là ... ma ...?
Cô gái cười gần như mếu:
– Anh cũng hãy đoán thử xem.
Trường cố thu hết can đảm:
– Qua những gì tôi vừa nhìn thấy, chắc chắn cô không phải là người sống rồi.
Cô gái rũ rượi mái tóc dài của mình tạo thêm dáng vẻ đầy ma quái. Âm thanh của giọng nói như tiếng khóc:
– Tại sao tôi không phải là người sống chứ? Tôi đâu đã tới số chết mà sao lại phải cách ly với thế giới loải người?
Chẳng hiểu sao Trường lại bật lên câu an ủi:
– Tất cả mọi chuyện đều được định mệnh an bài sẵn. Đâu ai có thể nói tiếng muốn hay không ...
– Nhưng định mệnh đâu có bắt tôi phải chết oan. Nếu