
đổi hình dạng để hoà nhập với mọi người đi. bạn bè em nhiều lắm, em sẽ đưa anh đến làm quen để dễ bề thích nghi hơn.
Ý kiến này liền bị Trường từ chối:
– Cám ơn Thiên Băng nhé! Chuyện đó chắc cũng không cần thiết lắm, vì tôi
không có ý định sẽ làm người thành phố đâu. Học hành xong tôi sẽ trở về
quê.
Trường thấy Thiên Băng bĩu môi qua tấm gương chiếu hậu:
– Anh đúng là hạng người chậm tiến, không chịu co giò chạy theo thời đại.
Bây giờ năm hai ngàn sắp qua đi rồi mà vẫn tiếc mãi kỷ nguyên của cái đức thánh nhân.
– Mỗi con người, mỗi thời đại đều có nét đẹp đặc trưng của nó. Ai dám bảo chiếc áo dài khăn đống không thể sánh ngang cùng với bộ trang phục lộng lẫy, rườm rà? – Trường lý sự.
Thiên Băng đưa một cánh tay lên khỏi đầu giọng giễu cợt:
– Nếu không phải chạy xe, em sẽ chịu thua anh bằng cả hai tay. Nào, nào bây giờ vào đây “lắc mông” với em một chút được không?
Không hiểu từ Thiên Băng dùng nên Trường phải cau mày:
– “Lắc mông” là cái gì?
Ánh mắt Thiên Băng đầy nghịch ngợm:
– Là ... nhảy ... Bộ anh chưa nghe ai gọi như thế hả?
Nét mặt Trường đầy ngỡ ngàng:
– Thì ra là nhảy đầm. Hay gọi là khiêu vũ cho nó thêm phần sang trọng.
Thiên Băng gặn:
– Anh không từ chối chứ?
Trường lại làm cho cô gái thất vọng bằng cái lắc đầu:
– Mong Thiên Băng thông cảm, tôi chưa hề biết bộ môn này.
– Thì phải tập. Đâu phải tự nhiên mà ai cũng biết nhảy nhót theo điệu nhạc, vui lắm anh Trường à!
Rồi không chờ Trường kịp phản ứng sự hào hứng của mình. Thiên Băng tấp xe
vào một điểm gọi là câu lạc bộ khiêu vũ gì đó khiến anh hết sức bối rối
cứ phải liên tục dặn thầm mình:
“Không được sa ngã dù bất cứ giá nào. Ta lên đây để học chứ không để ăn chơi”.
Trông thấy điệu bộ của Trường, Thiên Băng cười sặc sụa:
– Đây có phải là giáo đường đâu mà anh lầm bầm đọc kinh vậy. làm ơn bỏ
cái lốt cừu non ra đi. tụi bạn em mà trong thấy nó chọc anh ráng chịu
đó!
Trước vẻ khăng khăng của Trường, cô gái bèn lôi anh trở lại xe, thái độ thật cau có:
– Không nhảy thì vô trong đó để làm chi. Đi với anh cụt cả hứng.
Thấy đối đáp với Thiên Băng ở ngoài đường cũng chẳng hay ho gì. Trường đành
phải ôm nặng cục tức ngồi sau xe để cô ta chở về nhà. Thê nhưng kẻ trút
cơn bực tức ra lại chẳng phải là anh, Trường bị Thiên Băng mắng xối xả
khi chiếc xe vừa chạy vọt vô trong cổng. Thậm chí cô ta còn khóc ầm cả
lên.
– Từ nay có cho vàng tôi cũng chẳng rủ anh. Ôi ... người đâu cứ như ở dưới đất lên vậy ... hu ...hu ...
Tự ái của Trường cũng phình to như chiếc bong bóng đầy hơi. Anh không nén nỗi mình:
– Thế cô tưởng tôi khoái chí lắm khi phải đi với cô sao? nếu không vì
chiều cô thì tôi đã tiếp thu thêm được vài trang kiến thức của nhân loại vào đầu rồi chứ không phải mất thời gian vô bổ.
Bà Nhàn bỗng
xuất hiện bất ngờ làm cho Trường biến sắc, song bà không bênh con gái
như anh tưởng mà ngược lại ủng hộ với nụ cười:
– Cháu Trường nói phải. Thiên Băng nên học hỏi ở anh con ít nhiều đi.
Nhưng Thiên Băng ứ hự:
– L ý lẽ của má cổ lỗ sĩ.
Bà Nhàn trừng mắt lên:
– Con dám nói với mẹ như thế ư? Kể từ nay má không thả lỏng con nữa đâu.
Trước ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, Thiên Băng không dám tỏ thái độ gì thêm,
ngoài bước chân thật nặng bỏ vào trong. Bà Nhàn nhìn theo con gái rồi
khẽ phân bua với Trường:
– Chỉ tại nó có một mình nên hơi đỏng đảnh chút xíu, cháu đừng giận.
Trường mìm cười nhưng không nói. Hình ảnh thần tượng trong anh như thoáng bị phôi pha.
Thật tình Trường không ngờ mình đậu cả ba trường đại học một cách dễ dàng
đến thế. Bách Khoa, Tổng Hợp và Sư Phạm. nhưng vì yêu nghề giáo viên nên Trường quyết định chọn ngành Sư phạm trước sự phản đối kịch liệt của
Thiên Băng.
– Ôi ... anh đúng là một con mèo mù cả hai mắt. Công danh không thích lại muốn an phận thủ thường với viên phấn bảng đen.
Dù tự ái nhưng Trường cũng cố gắng giải thích:
– Thiên Băng không nên nghĩ về tôi như vậy. Mỗi người có một tâm nguyện một hướng đi khác biệt nhau.
Thiên Băng không dễ thương như cái buổi ban đầu. cô hùng hồn tranh cãi:
– Khác hay không khác cái đích của mỗi người cũng đều giống nhau ở chỗ phải vươn tới mà thôi.
Trường khẽ nhếch môi cười:
– Tôi có cảm tưởng Thiên Băng khôn hơn cái tuổi mười bảy của mình rồi.
Thiên Băng nhún vai trông hợm hỉnh:
– Tất nhiên. Bởi em đang sắp sửa đủ tuổi để thành niên rồi mà.
Bất giác Trường nhìn vào đôi mắt của Thiên Băng, đôi mắt có sức hút kỳ lạ
như một thỏi nam châm khiến người ta không thê trách được sự bồi hồi,
xao xuyến. anh phải cố chận đứng lòng mình bằng cách ngồi xoay người về
một bên.
– Thiên Băng cần tôn trọng sự lựa chọn của tôi. Tôi
thích làm thầy giáo vì muốn đem kiến thức của mình học được tru