Teya Salat
Tiếng Gọi Trong Mơ

Tiếng Gọi Trong Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 10.00/10/293 lượt.

yền đạt
lại cho thế hệ đang tiếp nối.

Tôi nghĩ nghề này phù hợp với tôi hơn.

Cô gái ngà người trên salon nhai những miếng lê vừa ngọt vùa giòn với đôi mắt khẽ nheo lại vì thấy Trường đổi tư thế.

– Anh nói vậy thì sẽ không thêm ngứa miệng nữa. Biết đâu bị người ghét ra đường gặp nhiều điều xui rủi thì nguy.

Vì đang nương náu ở trong nhà Thiên Băng nên Trường phải lặng thinh dù tai nghe thấy những điều bất bình. Anh không ngờ một cô gái xinh đẹp như
Thiên Băng lại mang nhiều cá tánh khó lòng chấp nhận được. Nghèo và quê
mùa như Trường cũng còn phải lắc đầu dù đôi khi anh bị Thiên Băng tấn
công bằng nhiều cử chỉ lả lơi, đưa đẩy. Những lúc như thế Trường rất lo
âu, sợ hãi.

Anh chỉ sợ mình sa ngã, bê tha rồi lơ là việc học,
phụ công ơn mong mỏi của người mẹ đã vất vả và hy sinh nuôi mình. Nhưng
nếu bảo Trường không rung động trước Thiên Băng thì tự dối lòng. Bởi cô
con gái chủ nhà có thân hình rất hấp dẫn vì được sống trong môi trường
quá ấm no, đầy đủ. Đã thế Trường còn bị Bà Nhàn tỏ cho biết trước định
sẽ chọn anh làm con rể mai sau. Anh luôn được chăm sóc chu đáo từ chỗ ở
đến cái ăn. Thậm chí việc học và sinh hoạt riêng của Trường, bà Nhàn
cũng để ý, quan tâm đến. Bà đưa cả chiếc Citi của mình cho anh làm chân
chạy rồi tự mua sắm đồ dùng cần thiết bảo Trường xài.

Lẽ tất
nhiên anh không hề vô tư trước lòng tốt của bà Nhàn, mà anh đã hiểu được mục đích riêng của bà qua những gì mình nhận được. không phản đối, song Trường cũng chẳng dám mong sự sắp đặt của bà Nhàn đưa tới bởi anh biết
mình và Thiên Băng chắc chắn không hợp nhau. Mội lần nhận được bết cứ sự quan tâm nào của bà Nhàn, anh đều nghe lòng áy náy cả.

– Đang nói chuyện mà sao anh im lặng đột ngột vậy? Bộ nhớ tới cô nào hả?

Trường giật mình ngượng nghịu:

– Ồ không. Tôi đang nghĩ tới niềm vui của má tôi.

Thiên Băng ngừng ăn, cười:

– Trời. Em chưa thấy tên con trai nào xa nhà mà cứ luôn nhắc tới mẹ mình giống anh vậy. Đúng là có hiếu ghê.

Trường hơi ưỡn ngực về phía trước vẻ mặt đầy tự hào.

– Đó là bổn phận làm con mà. Ai có mẹ, có cha mà không từng như thế!

Thiên Băng dúi vào tay Trường một miếng lẽ ra bảo anh ăn rồi tiếp tục câu chuyện:

– Em không muốn tranh luận nữa. Em chỉ thích nói chuyện vui.

Cô gái với đôi chân gác lên thành ghế salon, đầu hơi ngửa để ngó lên trần
nhà nơi có chiếc quạt trần đang quay tít toả ra luồng gió mát. Thiên
Băng hơi hạ giọng:

– Anh Trường nè.

– Thiên Băng muốn hỏi gì?

– Anh có bạn gái chưa?

Trường cảm thấy thật bối rối:

– Nói chưa thì không thành thật, mà nói không thì không đúng.

Thiên Băng vụt nhỏm người:

– Trả lời nước đôi như anh kể ra cũng là người khôn đấy.

Trường không hài lòng câu nói ấy:

– Trong mắt Thiên Băng tôi lúc nào cũng là một kẻ quê mùa chính hiệu.

– Còn không phải sao? Em đâu có nói sai mà anh khiếu nại. – Cô gái cười ồn.

Rồi thấy Trường làm thinh, Thiên Băng tiếp tục đùa:

– Trông anh giống như “ông cụ non” quá chừng. Vô phước cho cô nào được anh để ý tới, đời chẳng có chút gì là mùa xuân.

Tới giai đoàn này thì Trường không còn gì để mở miệng vì Thiên Băng đã cho
anh ngậm quả bổ hòn chát đắng. Trường nhơ lại những ngày đầu mình mới
đến đây ở, sao lúc đó cô ta dễ thương đến thế? Cứ quấn quýt chẳng lúc
nào rời.

Và cũng trong thời điểm đó Trường đã toan mơ mông chuyện xa vời. Nhưng càng gần gũi thì mọi ý nghĩ tốt đẹp bỗng bay đi mất hết
vì thấy những điêm tưong phản cá tính của nhau. Tuy so ra Thiên Băng đẹp và nổi trội hơn ở những người khác nhiều điều. song với loại hoa hồng
kiêu sa thì làm sao dám thi thố vẻ đẹp và sức chịu đựng của mình trứơc
sự khắc nghiệt của thiên nhiên như các loài hoa đồng nội khác.

Trường nghĩ đến Dung ở dưới quê rồi nhìn Thiên Băng bằng ánh mắt mất đi vẻ suy tôn:

– Chắc Thiên Băng có nhiều bạn trai lắm phải không?

Thiên Băng đưa cả hai bàn tay ra trứơc mặt, nói như khoe:

Vô khối. cả chừng này.

Trường bỗng nghe hụt hẫng:

– Thê mà tôi cứ ngỡ ...

– Ngỡ em chỉ có mình anh là bạn hả? Một sự lầm lẫn tai hại ... đáng thương ghê.

Lần này thì Trường cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề, nhưng Thiên Băng tỉnh bơ chẳng thèm để ý đến sự thay đổi sắc diện của anh. Cô nói tiếp:

– Hèn chi đám bạn của em nhìn thấy anh chúng cứ cười khúc khích. chắc tụi nó cho anh ở trên sao Mộc du hành xuống trái đất. nói chung chỗ nào anh cũng khác người ta.

Trường đỏ mặt cúi xuống người mình để nhận
định lời của Thiên Băng có đúng như thế không. Nhưng anh chỉ thấy mình
thua thiệt họ ở điểm nghèo mà thôi, còn cái đầu thì làm sao họ hơn anh
đựơc chứ. Đâu phải ngẫu nhiên mà thi đậu đại học tới ba trường lận đâu.
Có vô số khối con nhà giàu, đủ điều kiện ăn học mà còn rớt như sung chín rụng ... mơ vào một trường cũng không xong.

Còn Trường, một tên
học sinh n