
giờ anh cũng làm người ta run bắn cả người.
– Tại mày có tật nên mới giật mình.
Thấy anh liên tục đả kích mình, thằng Toàn bèn chuẩn bị hô biến:
– Cho anh ở nhà nói chuyện với má, em đi chơi một lát đây.
Rồi không chờ ai kịp giữ lại, thằng Toàn bước nhanh ra ngoài trời tối khi
có tiếng huýt sáo làm hiệu từ đàng xa. Bà Hải tính dặn với theo nhưng
không còn thấy bóng thằng Toàn đâu nên bèn quay qua Trường chặc lưỡi:
– Trong hai đứa bây má lo cho thằng Toàn nhiều nhất vì tính nó hơi xốc nổi, không chín chắn một chút nào.
Nghe mẹ nói Trường chỉ bật cười. Anh rất thông cảm cho nỗi lòng của mẹ trước những đứa con đang tuổi lớn. Anh lên tiếng trấn an bà:
– Hơi sức đâu má lo xa làm gì. dẫu sao thì thằng Toàn cũng chỉ mới mười lăm, giống như con ngày trước.
– Nhưng con không “quậy” như nó.
– Đó là những hiếu động ở lứa tuổi thiếu niên, chẳng có gì đáng ngại đâu mà.
Bà Hải tạm yên lòng một chút nhưng rồi cơn áy náy lại trỗi lên. Bà bảo khẽ với Trường:
– Vào nghỉ ngơi đi con, mai còn lên đường sớm ...
Sài Gòn hoa lệ quả đúng như lời đồn đại của mọi người. Vừa bước xuống khỏi
xe, vẻ mặt Trường đã ngơ ngác trông tựa như nai rời khỏi rừng già để ra
đồng cỏ vậy. Nét ngờ nghệch của anh con trai miền núi đã làm nhiều kẻ
phải cười khi thấy Trường cứ nhìn hoài vào những dãy nhà cao tầng và các cửa tiệm trưng bày lộng lẫy đến nỗi suýt va vào xe.
– Đi đâu em? Anh chở giá hữu nghị thôi.
Một chiếc xe honda ôm kè sát bên hông Trường gạ gẫm, song anh từ chối vì
theo lời mẹ dặn là phải hết sức cảnh giác. Khẽ xốc lại túi hành lý,
Trường cứ nhắm thẳng con đường ngược với bến xe mà đi. Bởi trong địa
chỉ, thì nhà của bà Nhàn cách đó không xa.
Trời nắng chói chang,
Trường vừa đói bụng vừa khát nước nhưng nghĩ tới lời dọa của nhỏ Dung
nên chẳng dám tấp vào đâu để ăn hay uống thứ gì. Biết đâu trong chất
nước mía, hay sâm lạnh nhan nhản bày bán kia lại chẳng có thuốc mê ...
Và như thế thì Trường sẽ là con mồi ngon của kẻ bất lương đó. Tuy trong
người anh không có tài sản gì quý giá lắm ngoài vài bộ quần áo, sách vở
và một số tiền để chi phí ăn tiêu. Nhưng đó cũng là tất cả, là mồ hôi
nước mắt mà mẹ anh đã chắc chiu dành dụm hòng mong con học hành đỗ đạt.
Trường tự nhủ phải hết sức cẩn thận trước cảnh lạ, người xa. Bởi dẫu sao anh cũng chỉ là một tên con trai nhà quê vừa đặ chân lên đất thành phố
lần đầu.
Đưa tay quệt những giọt mồ hôi đang rịn ra hai bên trán, Trường dừng chân bên một tấm bảng quảng cáo để tránh nắng và nghỉ ngơi
đôi chút thì bỗng có tiếng la ở bên kia đường:
– Cướp ... cướp ...
– Giữa ban ngày mà có chuyện này ư?
Trường buộc miệng thốt lên rồi lao nhanh theo phản xạ khi thấy tên cướp vừa
vọt ngang mặt mình. Tuy không có võ nghệ, nhưng anh có sức khoẻ của một
thanh niên. Trường vật ngã tên cướp chẳng khó khăn gì lắm để lấy lại đồ
vật cho nạn nhận. Đó là một sợi dây chuyền khá lớn bằng vàng mười tám.
– Của cô đây.
nạn nhân là cô gái có gương mặt khá xinh vẫn chưa hết hoảng hốt, nhìn Trường thán phục:
– Cám ơn anh ... anh giỏi quá.
Trường đột nhiên bẽn lẽn:
– Không có chi.
Nói xong anh cúi nhặt hành lý của mình định bỏ đi, nhưng cô gái đã vội vàng réo gọi:
– Nè! Anh gì ơi ... anh tên gì vậy?
Ngoảnh đầu lại, Trường đáp thật khẽ:
– Tôi nghĩ không cần thiết để nói tên của mình.
– Nhưng tôi muốn biết để sau này gặp nhau có thể gọi ...
– Thì cứ kêu tôi là ... Trường ...
Đã biết tên rồi, song cô gái vẫn chưa chịu để Trường đi. Cô ta mời anh vào quán nước.
– Trời nắng qua, tôi nghĩ anh cũng đã khát. Hay chúng ta vào đây uống một chút gì để làm quen nha!
Vừa nghe thấy vậy, Trường cảnh giác tối đa. bởi tuy ở nông thôn nhưng anh
cũng từng đọc báo và biết ít nhiều về những vụ lừa đảo mánh khóe của bọn gian. Khẽ chạm tay vào chỗ cất tiền trên mình, lòng Trường thấp thỏm lo âu.
Không biết cô gái này có ý tốt hay chỉ là một con yêu nhền
nhện lạc loài đang giăng bẫy anh đây? Nhưng từ chối lời mời thì cũng hết sức là kỳ, hơn nữa cô ta đã bước vào trong quán. bấm bụng vô theo, song trông Trường khép nép như con gái. Anh không dám dùng nước ngọt mà chỉ
khẽ vớt cục đá để nó tan bớt một hồi rồi mới cho vào miệng ngậm đỡ. Thấy vậy cô gái ngơ ngác hỏi:
– Sao anh không uống nước?
Trường không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đang gợn lên nét phật ý của cô gái. Anh bối rối:
– Tôi ... tôi ... không khát lắm ...
Như đoán được tâm trạng của anh, cô gái bảo thẳng luôn:
– Chắc anh sợ em thả thuốc mê vào ly nước để đầu độc anh phải không?
Thấy người đối diện nói đúng nên Trường đành ngồi im, anh nghe cô gái nói cười chế giễu:
– Anh đúng là dân nhà quê thứ thiệt không trật chìa ở chỗ nào. Bộ trông
em giống bọn yêu quái thường bỏ thuốc mê cho người ta để cướp của lắm
hả? Nói cho anh biết em đang là học