Old school Swatch Watches
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211523

Bình chọn: 8.00/10/1152 lượt.



Nhẹ nở nụ cười thoả mãn, Gia Băng đưa mắt nhìn con người bên
trong, đăm chiêu ngắm anh ngả đầu lên gối an bình nhắm mắt,
những hình ảnh trong quá khứ lại tò tò bén mảng đến. Anh
từng nói với cô rằng, mong ước duy nhất từ lúc nhỏ đến bây
giờ của anh là rũ bỏ đi mọi thứ, bước chân chu du khắp thiên
hạ, để được ngắm đời, nghiệm ra những bài học quý giá và
giữ chúng cho riêng mình, như cất giữ một báu vật vô giá. Mỗi
lần nói về nó, anh lại nheo mắt miệng tủm tỉm cười hỏi, nếu
như anh khỏi bệnh, liệu cô có muốn đi cùng anh ko.

Có điều, ngày ấy bản thân Gia Băng quá vô lại, vô tâm, vô tính,
cô đã cười phá lên mà đùa cợt "Nếu anh lo đủ một ngày 3 bữa
chính 3 bữa phụ, trả tiền phục vụ cho em, em sẽ mang giày lon
ton đi theo anh".

Có phải, cô đã vô tình chà đạp lên mong ước của anh rồi ko nhỉ?

Lúc ấy, cô chỉ ngu ngốc bĩu môi chê bai rằng ước mơ của anh quá tầm thường và cũ nhèm. Bởi trên đời, ai mà chẳng muốn được
đi đây đi đó, mà thời nay, con người ta đã đi nhiều rồi, biến
nó trở thành mong ước ko phải quá phí phạm tài nguyên quốc gia hay sao?

Nhưng, giờ thì cô đã hiểu, ước mơ ấy, đối với anh...lớn lao vô
cùng. Vì căn bệnh đáng ghét đó, anh đã phải gạt nó sang một
bên, cất giữ, chôn giấu nó mãi mãi trong thâm tâm, rồi dần dà
biến nó thành một mong ước hão huyền suốt đời ko thể thực
hiện được.

Nếu cuộc đời anh chấm dứt ngay lúc này...mong ước kia...sẽ
biến thành cái gì? Là cái nợ trần gian chưa giải toả, là
khúc mắc khiến anh canh cánh mãi trong lòng? Chết mà chăm bẵm,
nuối tiếc một điều ko thể làm được, liệu có được thanh thản?

Càng chìm đắm trong suy nghĩ, trái tim Gia Băng càng não nề
buồn rầu thay, ý thức cô dần sai lạc đi, như muốn ngủ, như muốn nhường đường cho trái tim hệt y ko chịu đựng được kia cuồng
phẫn, quậy phá một phen xả xì trét.

Chuyện của người ta, ko phải chuyện mình, Gia Băng vô tâm tự hào mình chưa từng đổ lệ. Nhưng giờ, niềm tự hào ấy đang dần có
dấu hiệu nứt vỡ...cô ko dám thừa nhận, ko dám chấp nhận...cô
đã khóc. Mà ko, chỉ rơi một giọt xuống nền đá, chỉ lăn một
giọt trên má và chỉ ừng ực nước một giọt trên khoé mắt, chắc ko tính là khóc đâu?

Nếu khóc mà dễ thế, diễn viên ko cần điểm nước nhỏ mắt khi khóc làm gì.

-Đồ tồi!_Dứt khoát, mạnh bạo, ko câu nệ phản lực N truyền bức kính dày khó vỡ lên tay mình sẽ lớn đến cỡ nào, Gia Băng
bừng bừng sát khí nắm chặt bàn tay đấm, xé gió vun vút đấm
mạnh vào tấm kính gai mắt trước mặt. Giờ thì...niềm tự hào
đã vỡ vụn, tan tành...cô khóc thật, ko phải thút thít e lệ đâu nhé, khóc oà lên cho nó khí thế!_Lăng Tử Ân, anh là đồ khốn!
Sao anh dám phản ứng lại với tủy cao quý, ngàn đời có một
của tôi hả? Anh chê nó ko đủ sang để chảy trong người anh chứ
gì? Đồ tồi...

Đương lúc cảm xúc đang thăng hoa, cao trào nhất, cái tình thương
mến thương hiếm có trong người Gia Băng cũng hiếm hoi được đốt
cháy sôi lên sùng sục, khói bay trăng xoá thì từ đâu đó xuất
hiện 2 cô y tá trẻ đẹp đi đến, vô tình nhìn thấy liền ko ngừng vừa chém gió tứ tung vừa cười khúc khích. Gia Băng thấy vậy
chỉ biết đỏ mặt tía tai, những câu từ lai láng thơ văn trong
cuống họng kịp thời phanh lại, ko ra nổi. Cô cúi mặt, im bặt,
hoạt động tiếp tuyến lệ ngừng hẳn.

Đợi đến khi hai người nhiều chuyện kia đi khuất hẳn, Gia Băng
mới khốn khổ kéo lại cảm xúc đình trệ ban nãy, tiếp tục:

-Anh chê chết còn chưa đủ sớm hay sao mà dám từ chối tủy của
tôi hả? Đáng ghét, đáng hận! Anh có biết vì anh mà tôi phải
hối hận khóc ròng mấy đêm liền trong câm lặng đến mức mắt sưng mũi híp ko dám ra ngoài gặp ai ko hả? Anh có biết vì anh mà
tôi phải ngồi ạch trên bàn thảo ra một đống kế hoạch dự trù
cho tương lai tăm tối sau này đến mức máu cam cũng phải chảy,
xương cứng cũng phải kêu răng rắc ko hả? Anh mau tỉnh dậy cho
tôi, tôi muốn anh phải hổ thẹn, áy náy nhìn tôi vì hiến tủy
cho anh nên phải ở vậy cô đơn côi cút...Anh phải dậy nhìn tôi
xuống tóc nương nhờ cửa phật chứ! Đồ tồi_Thét lên đầy oán
hận, Gia Băng rút kinh nghiệm đấm tay ba bốn cái nhè nhẹ vào
lớp

kính dày, đau đớn gặm nhấm tương lai ko thể bi thảm phía trước.

-Ai cho phép cậu ở vậy, xuống tóc đi tu mà mạnh mồm thế?_Ko
biết xuất hiện từ lúc nào, Tử Thần luồn tay ôm chầm lấy Gia
Băng từ phía, bờ môi cuốn hút nhẹ nhàng lướt lên vành tai nhạy cảm, phả hơi thở ấm đốt nóng cơ thể người.

Giật mình thiếu điều muốn nhảy lên găm đầu vào trần nhà, Gia
Băng mặt đỏ lựng, cứng người vài giây rồi ra sức vùng vẫy một cách ko thể tội nghiệp hơn được nữa.

-Lăng Tử Thần, cậu làm gì vậy hả?

-Đứng yên đi! Tôi đang hỏi cậu đấy!_Kiềm chặt tay Gia Băng trong
lòng bàn tay mình, Tử Thần trầm giọng_Còn ko mau trả lời câu
hỏi của tôi.

-Trả lời khỉ khô nhà cậu, mau thả tôi ra, đi mà ôm bà chị y tá già queo già quắp kia đi!_Quân tử đâu dễ quên chuyện cũ, Gia
Băng bực bội giãy giụa, cơ mà lời cô nói ra hình như hơi hơi
nũng nịu thì phải, chết thật.

-Ra là cậu đang ghen!_Mỉm cười hết sức thâm thúy, Tử T