
vô tình cố ý của những chiếc xe ô tô đời mới, tại sao lại có quá nhiều người đổ xô xuống đường, đứng đầy khắp vỉa hè vào
một ngày trời lạnh đến nhường này, tại sao "những con cừu được đánh số"
ko ngừng trố mắt nhìn cô, miếng há to ngạc nhiên như sái quai hàm, tại
sao mọi người xung quanh lại ko ngừng chỉ trỏ vào người cô...tất cả đều
được giải đáp trong một câu trả lời ngắn gọn: Thế vận hội maraton quốc
tế.
Đúng vậy, cô còn nhớ, ngày này năm ngoái, một tuyển thủ Việt Nam đã khăn gói sang Hàn Quốc tham gia cuộc thi và trịnh trọng ãm giải nhất có thứ
hạng lớn nhất trong bảng chữ số vinh quy trở về nước. Ấy thế, sao cô lại có thể lãng quên được nó thế này chứ...và giờ còn...
Khi chưa kịp tỉnh táo ý thức được hành vi của mình, Gia Băng đã lẫm liệt giật phăng giải lụa đỏ thói giăng ở đích đến của thế vận hội, đem lại
cho 4 ông giám khảo mang màu da đủ chủng loại một sự bất ngờ đến đứng
cười, chỉ biết đưa mắt sát sao dõi theo bóng cô ko rời một phút.
Ô mai chua! Cô có được tiền thưởng giật giải ko nhỉ?
Ngây ngốc cười xòa một tiếng, Gia Băng dần nghĩ thực tế hơn chút. Để
tránh bị tóm lại vì tội quấy phá cuộc chạy đua maraton quốc tế, cô xót
xa rời xa tiền thưởng ko biết rõ số lượng nhưng ko phải nhỏ khiêu gợi
kia, nhanh chân rẽ sang đường khác chạy đến bệnh viện.
Và giờ, sau những nỗ lực tưởng chừng như xa vời, sau những thành quả ko
mong muốn gặt hái được, phần thưởng thích đáng cho việc tích đức lập
thiện là một cơn ê ẩm mình mẩy từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu bao
trọn khắp cơ thể. Đáng hận hơn, cô còn biết được một sự thật nao núng
tim can, cái mặt cô, rõ ràng nằm trong mấy thước phim đen xì kia...
Xong!
Mẹ bảo cô bảo, ở hiền gặp lành, sao cô thấy, cô ở hiền mà toàn thấy xui
xẻo nó vác thân đến ám cô thế chứ. Chắc chắn, ngày mai, cô sẽ được lên
ti vi, trịnh trọng lập đô trong chuyên mục the special want của cảnh sát Seul cho coi.
Ko được! Tối nay cô phải đột nhập trụ sở thế vận hội một phen!
-Em gái, ko sao chứ?_Cắt ngang luồng sát khí cùng đống kế hoạch đột nhập ngút ngàn của Gia Băng, một dòng âm thanh trong vắt, thánh thiện nhẹ
nhàng vang lên bên tai cô, làm cho cả thể giới tăm tối như đáy đại dương sâu thẳm của cô như được một luồng ánh sáng ngọt ngào soi rọi vào, vô
thức xóa đi những âm mưu bần tiện, tiểu nhân trong cô. Thoáng chốc, Gia
Băng thấy, thế giới này còn đẹp chán.
Ngẩng đầu hướng đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc lẫn mong chờ về phía âm
thanh ngọt ngào phát ra, Gia Băng tâm tư như ổ bánh mì rơi xuống lòng
đường bị một con cún nhe răng gặm nhấm, da gà da vịt dựng lên như chống
như gai. Trước mắt cô, một cô gái mặc bộ đồ y tá hết sức khiêu gợi bó
sát người với mái tóc đen dài duỗi thẳng đến mông đưa đôi mắt phượng
nhìn cô, đôi môi đỏ chói nở nụ cười tươi rói 10 phần khí chất trang nhã. Điều làm Gia Băng cảm thấy hổ thẹn và não nề nhất chính là những đường
cong quá ư chuẩn xác mà mọi phụ nữ trên thế giới này đều thèm khát, bao
gồm cả cô đều được tôn lên trên con người quá hoàn mĩ này, khiến kẻ luôn tự tin với bản thân mình như cô ko khỏi có cảm giác hết mực tự ti.
-Này, chị đang hỏi em đấy, em ko sao chứ?_Chị y tá hoàn mĩ ko chê vào
đâu được cúi người, ghé khuôn mặt hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh
sát vào khuôn mặt giờ đây như phong nền ảm đạm của Gia Băng, những ngón
tay thon dài sặc mùi nước hoa nhẹ nâng cằm cô, có chút quan tâm hỏi_Sắc
mặt em nhợt nhạt quá, như ổ bánh mì thiu vậy.
-Vâng, em rất mệt!_Ko nhận ra có một mũi tên vô hình vừa găm vào trái
tim non nớt của mình, Gia Băng ngu ngơ gật đầu, tầm nhìn bám trụ lên
khuôn ngực đầy đặn, quyến rũ đang choán hết tầm nhìn mình của người đối
diện. Chua xót. Đến bao giờ, cô mới được hoàn hảo như người ta thế này
đây??
-Đừng nói với chị, em chạy từ nhà hàng đó đến đây nhé?_Bật nhẹ một nụ
cười mang âm hưởng kinh ngạc là chính, chị y tá nheo mắt dò xét.
-Vâng!_Thành thật trả lời, tầm hồn Gia Băng từ bao giờ đã rơi vào sự dụ
hoặc của đố kị, ko khỏi vặn não so sánh xem cái eo của mình và cái eo
của bà chị kia ai nhỏ hơn.
-Thật sao?_Bà chị kia reo lên như ko thể tin được, tay còn lại xoa mái
tóc đặc sệt mồ hôi của cô, khuôn mặt xinh đẹp nặn ra hai chữ thương
tâm_Sao em ko bắt taxi mà chạy làm gì cho mệt, ngốc quá à.
-Ngốc quá à? Đúng, sao mình ko bắt taxi mà chạy chi cho mệt nhỉ?_Ngẩn
ngơ lẩm bẩm, Gia Băng đơ não vài phút, đến khi cô thực sự ăn nhập với
những gì đang diễn ra, cô mới có phản ứng giống người bình thường_Đúng
là ngu mà, ăn gì ngu thế ko biết! Sao mình ko bắt taxi chứ! Trời ơi!!!
Bật người nhảy dựng lên, Gia Băng đưa tay đánh tới tấp vào đầu mình,
miệng ko ngừng tự mắng chưởi bản thân ko thương tiếc. Chưởi xong, cô mới nhận ra, bà chị khuynh thành kia đã biến đi đâu mất rồi.
Não nề bước đạp bước đưa mắt tìm số phòng của Tử Thần sau khi dò hỏi kĩ
càng từ một nữ y tá nào đó, Gia Băng quên mất phép lịch sự tối thiểu,
mạnh bạo nắm lấy ốc nắm cửa, vặn mạnh, xô cửa đi vào.
Ch