XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211464

Bình chọn: 7.5.00/10/1146 lượt.

chạy về phía quầy tiếp tân.

-Gia...

Trước hành động khẩn trương, nhanh lẹ của con gái, Hàn phu nhân
toan gọi lớn tên cô, kéo cô lại tránh việc cô nghĩ quẫn làm
chuyện có lỗi với 16 năm bà kiệt sức chăm lo thì Hàn lão gia
đã kịp thời ngăn cản. Hơn ai hết, ông biết, con gái ông đang cố
tìm cách để bản thân có thể chấp nhận cú sốc quá lớn này.
Nếu là ông-người luôn mang trong mình cái tôi quá lớn trước mặt người khác, phải hao tổn lòng tự trọng, phải tự nguyện tổn
hại tâm huyết vì một điều gì đó, nhưng cuối cùng kết quả
nhận được chỉ là một con số 0 tròn trĩnh cũng sẽ như cô, ko
khỏi hoang mang, tức giận. Gia Băng là con gái ông, ông hiểu cô
và cũng hiểu được cách chấp nhận khác người ko đáng

phục nể của cô.

-Chúng ta đến phòng 353, em ko muốn biết Tử Thần bị làm sao
à?_Quả nhiên, Hàn lão gia luôn là người thông minh cơ trí, tấn
công rất đúng vào điểm yếu to tát khó khai trừ của vợ. Tuy
rằng, thấy vợ gật đầu nhanh như chớp rồi ko thèm đợi ông đi
thẳng một mạch tìm phòng con rể báu là kế hoạch đã coi như
vẫn thành công viên mãn nhưng ông vẫn có chút hơi khó chịu và
hối hận. Giải quyết cục nợ ở Hàn Quốc này xong, ông nhất
định sẽ tống bà về Newyork ngay lập tức để bà yên phận làm
Hàn phu nhân mới được, đêm dài lắm mộng rất ko tốt.

Quay lại với Gia Băng âm khí bao quanh nặng như có hàng trăm linh
hồn ko siêu thoát đang phè phỡn bám lấy, sau khi hạ giọng âm
trầm nhỏ nhưng áp khí bức người lớn tựa ao vịt làng quê Việt
Nam hỏi cô y tá về phòng bệnh của Tử Ân, Gia Băng với khả năng
tìm đường đạt ngưỡng âm cuối cùng cũng chật vật lết đế giày
đến nơi cần đến.

Vì Tử Ân đang nằm trong phòng vô trùng nhắm mắt dưỡng thần và
để tránh phải thực hiện nhiều công đoạn khử trùng cơ thể
phiền phức, Gia Băng cắn môi chấp nhận đứng ở ngoài, đưa đôi
mắt tinh anh xuất qủy nhập thần qua lớp kính trong suốt dày
cộp quan sát người kia.

"Như thế này, sao giống người nhà đến thăm tù nhân vậy nhỉ?"
Gia Băng ko xuất chúng lắm nhưng được cái tài thiên bẩm là ở
bất kì đâu, dù là toilet hay phòng thầy giám thị, ở bất kì
lúc nào, dù lúc ngủ mớ hay lúc sắp sửa nắm tay hẹn hò với
mấy lão tử thần nhai kẹo bạc hà, sức tưởng tượng vượt tầm
vũ trụ của cô vẫn được phát huy một cách tối đa, bay cao bay xa đến tận chân trời.

Ví dụ như bây giờ, sau khi so sánh hoàn cảnh của mình, cô còn
có thể tưởng tượng ra cảnh tay mình run run, ánh mắt long lanh
sóng sánh ngập nước len lỏi qua lớp kính dày nhìn người kia
đã cầm điện thoại nhà tù áp lên tai, rồi cô cũng nhanh chóng
làm theo, khoé môi giật giật đầy thương tâm:

-Anh, em nhớ anh...!_Một giọt chảy, hai giọt rơi, Gia Băng trong vai người thân kẻ tù nhân rất đạt.

-Gia Băng, anh cũng rất nhớ em_Theo kịch bản, Tử Ân cúi đầu hết sức hổ thẹn, miệng ko khỏi tự trách bản thân_Tại anh ko tốt,
do anh, anh đã làm hại em, khiến em phải khổ sở, hãy tha lỗi
cho anh...

-Ko phải! Tất cả là do em đã quá ngu ngốc! Nếu như em ko phát
hoảng lên, ko điên rồ chạy đi báo cảnh sát nhà chúng ta mất
trộm...thì anh đã ko bị cảnh sát tình nghi có liên quan và bị
họ xông vào WC bắt đi khi vẫn chưa "giải quyết" xong công chuyện! Em thực sự có lỗi với anh, huhu_Gia Băng sụt sùi kể lể, lấy
khăn tay hỉ mũi một cái đầy khí thế rồi lau nước mắt đang lã
chã rơi, đôi mắt trong veo vô tội nhìn thẳng vào mặt ai kia níu
kéo chút khoan dung.

-Ko thể trách em được, là do anh ko tốt, ko thể chứng minh bản
thân mình trong sạch_Bị chiêu thức mĩ nhân kế quật cho tả tơi xơ mướp, Tử Ân đại lượng xua tay xá tội, giọng nói khàn khàm
đượm chút rầu rĩ.

-Anh..._Gia Băng cảm kích nhỏ giọng_...đã thương thì thương cho
trót, em nói mấy điều này mong anh chấp nhận và tha thứ.

-Ừ, em nói đi!

Gia Băng nấc vài cái thật to rồi thành thật tiếp lời:

-Anh...em bán nhà rồi.

-Ừ! Tùy em!_Hơi giật ngớ người một chút, Tử Ân nhanh chóng
niệm tình yêu chiều bỏ qua_Ko sao, chúng ta còn biệt thự ở
ngoại ô.

-Em cũng đã đưa 3 con mèo cưng của anh ra chợ đen, em xin lỗi_Gia
Băng tiếp tục mếu máo, nước mắt vẫn theo đà luyến tiếc rơi

-Ukm, ko sao, lúc anh mãn tù anh sẽ mua 3 con khác_Tử Ân ngậm ngùi, khoé miệng hơi giật giật vài cái.

-Anh...mai em lấy chồng...!_Câu này, Gia Băng ko khóc nữa, cô nở
nụ cười tươi như hoa đầy hạnh phúc, đồng thời, mau lẹ chìa ra
một tờ giấy_Chúng ta li hôn đi!

-...

Ngay sau cái cảnh thấm đẫm tình người và nước mắt thương tâm
là cảnh "anh anh tôi tôi" sặc mùi thuốc súng. Mãi cho đến khi
dây điện thoại phẫn nộ "đứt" pặc, cuộc đấu mới đến hồi "The
end".

Nghĩ đến đây, Gia Băng ko khỏi kinh hãi vỗ má mình vài cái cho
tỉnh. Ko ngờ là, sức tưởng tượng của cô sau bao năm rèn giũa
cuối cùng cũng đạt ngưỡng đỉnh cao của đẳng cấp, giờ chúng
còn có thể dựng thành đoạn phim ngắn cơ đấy, thật thâm hậu.

Lắc đầu bất lực vài cái, Gia Băng cảm thấy lòng như nhẹ đi
một chút, những phẫn uất ban đầu cũng đã ko còn thô bạo thao
túng mọi tâm trí của cô nữa rồi.