
ệc vỉa hè bị chiếm đóng trắng trợn làm nơi tụ tập hò hét của hầu hết con dân vô gia cư Hàn Quốc, gây ách
tắc đường giao thông đi bộ, lấn chiếm lòng đường nghiêm trọng mà ko có
anh chàng cảnh sát nào lảng vảng bắt về đồn hay vì muốn tìm cách thuận
lợi nhất sải những sải chân dũng mãnh như chân hổ của mình lê xác đến
cánh cửa chói loà rực rỡ của bệnh viện, Gia Băng từ thời khắc nào đó, đã chơi đẹp, oanh liệt liều mạng chạy xuống lòng đường rảnh rang hơn
thường ngày mà đâm đầu hùng hục chạy.
Tiếp theo đó, đương lúc tinh thần Gia Băng khá lên được một chút, cảm
giác mệt mỏi rã rời cùng cực cũng lằn sâu vào cơn tê dại bại liệt cảm
xúc của đôi chân, bỗng thình lình, hình ảnh xập xình chạy hết sức náo
nhiệt, rộn rã của một đám người mặc quần áo sặc sỡ xanh đỏ tím vàng cầu
vòng bảy sắc ko thiếu một màu, sau tấm lưng to khoẻ còn đeo thêm một con số báo danh bự chảng hết sức trang trọng như thể họ là những con cừu
được đánh dấu sẵn trước khi cho chúng đi spa cạo lông miễn phí choán hết mọi tầm nhìn phía trước của cô, khiến cô đường thì đến một hạt bụi ko
thấy nhưng mông người thì nhìn từ góc độ nào cũng đập thẳng vào mắt.
Tất nhiên, Gia Băng cô ko phải là loại người khách khí, thịt đến miệng
còn giả bộ nho nhã ko xơi thế nên cô cũng dặn lòng ko nên làm trái lương tâm, cơ hội ngàn năm có một, muốn ngắm thì cứ đường hoàng giương mắt
lên mà ngắm, trời cao bể rộng, ko sợ có người tố giác hành vi đồi bại
của mình. Khổ ở chỗ, bản tính mê trai vừa nhen nhói đã bị cái cựa đầu
nhẹ của cục nợ sau lưng cho một xô nước tắt ngóm nhắc nhở, thế nên Gia
Băng đành phải rũ bỏ trần tục ăn chay một hôm, lợi dụng lợi thế diện
tích thân thể khiêm tốn tăng tốc len qua đám người, hùng hổ vượt mặt tên cầm đầu khoảng chừng một mét. Thế đã quá cao tay lắm rồi
Những tưởng, mọi rào cản đến đây sẽ kết thúc, Gia Băng cũng đang rất
hứng chí vì sắp đến bệnh viện giải quyết xong cục nợ đời tự dưng gánh
phải thì một chiếc môtô cảnh sát réo chuông chí choé từ đằng sau vọt lên trước mặt cô một đoạn, giảm tốc độ chạy bằng bằng trước mặt cô và ko hề có giấu hiệu muốn rời đi ngay.
Hơi trố mắt ngạc nhiên nhìn ông anh cảnh sát chốc chốc lại rời tầm quan
sát phía trước, quyến luyến quay đầu ra sau nhìn mình, đôi lúc lại đưa
tay nắm chặt đẩy bật ngón mạ lên ra hiệu với cô ý nói "very good". Gia
Băng chưa kịp hiểu chuyện gì, một đoàn môtô cảnh sát khác cũng vọt lên
chạy song song với cô, đâu đó trên vài chiếc môtô ấy, có một chiếc máy
quay đen sì ko ngừng chĩa ống quay về phía cô thu hình và có một ông anh mắt kính ra sức xả calo vào mặt micro tội nghiệp thao thao bất tuyệt
một tràng tiếng Hàn mà chỉ có gà Hàn Quốc mới dịch ra nổi.
Ngây ngốc ngắm đi ngắm lại đoàn người bất bình thường xung quanh, Gia Băng vừa chạy vừa vặn não ngẫm ngợi.
Cô đang chạy trên lồng đường và có một toán cảnh sát đến "giáp mặt hỏi thăm".
Tình hình này...ko phải là vì cô chạy băng băng giữa đường nên bị quy tội cản trở các phương tiện tham gia giao thông đấy chứ???
Nuốt ực một đóng nước bọt đắng ngắt xuống cổ họng khô khốc, Gia Băng đau đớn mường tượng cảnh mình bị người ta tống cổ bắt lên xe đem về đồn
cảnh sát, sau đó ngồi viết bản kiểm điểm và nộp một mớ tiền phạt ko nhỏ, ruột non yếu đuối ko chịu nổi cú sốc lớn ấy liền quặn lên lo lắng, mọi
thức ăn trong bụng như vơi sạch ko còn lại thứ gì, trống rỗng.
Thôi rồi, cô mới lên mặt báo đại hàn dân quốc chưa được bao lâu, danh
thơm còn chưa gầy dựng đổ, tiếng tăm vẫn chưa được mài dũa đánh bóng, đã thế, cô cũng chưa kịp lợi dụng cái danh tiếng trời ban đó thì đã bị mời vào đồn cảnh sát xơi cốc trà cho ấm bụng ngày đông thế này, thật tổn
hại thanh danh và tinh thần ghê gớm. Ko biết chừng, một ngày nào đó ko
xa lắm, cô sẽ trở thành tấm gương lừng lẫy cho đám con cháu thượng lưu
nói theo cũng nên. Giả dụ như, một bà mẹ dạy con ko thành, đau đầu nhức óc nghĩ trăm chiêu nghìn kế đe dọa nó cũng ko xi nhê gì, cuối cùng đành bất đắc gì chống hông, một tay chỉ lên tấm ảnh có khuôn mặt cười tươi
rói của cô ẩn sau dấu chéo đỏ thói chính giữa kéo dài từ góc này sang
góc đối diện, hắng giọng "Đấy! Con mà ko nghe lời mẹ, sàu này trở thành
Hàn Gia Băng thứ 2 thì đừng trách nghe chưa!!!"
Đúng là...một sự sỉ nhục nghệ thuật có sát thương vô cùng lớn!!!
Miên mang vặn chất xám tưởng tượng, Gia Băng ko hề chú ý mấy đến đám
đông đang xì xào bàn tán rộn rã hai bên đường, chỉ biết chân lên chân
xuống chạy như thể đó là việc duy nhất cô có thể làm bây giờ và cũng là
việc duy nhất cô được lập trình sẵn, như quả tim thứ 2 của con người,
lúc nó ngừng đập là lúc mọi chuyện kết thúc, còn kết thúc thế nào, chết
lâm sàn hay chết hẳn là chuyện của ông trời...
Vài phút sau đó, Gia Băng quái đản nheo mắt nhìn dòng chữ tiếng Anh to
tướng được in trên hầu khắp các băng rồi trải dòng hai bên lề đường cô
đang chạy gần đó và phát hiện ra một bí mật ko phải nhỏ. Nguyên nhân tại sao lại có quá nhiều người kì dị xuất hiện trên lòng đường thay vì là
những cuộc "diễu hành"