Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 9.5.00/10/405 lượt.

g đáng yêu ghê, nhưng nó thấy có gì đó quen thuộc.

Đang còn ngẩn người thì từ trong phòng, bọn con gái ùa ra hết tặng quà
tới tay bắt mặt mừng, làm nó bị đẩy ra ngoài không thương tiếc. Chuyện
gì thế này?

-Hyzin tới kìa! Ôi...Hyzin của đời em!_Các cô gái đổ xô nhau chen chúc.
Nó chỉ thấy cô gái Hyzin ấy cười tươi mà thôi. Mà lúc nãy cô ấy nói lâu
quá không gặp là sao? Không hiểu nha!

-Lại tới đó à?_Giọng nói từ phía sau phát ra, nó giật mình quay người lại, là hắn đã đến tựa khi nào.

Cô Hyzin thấy hắn thì nhanh chân chạy lại, vòng tay ôm cổ.

-Anh..!

Hả? Nó ngớ người, hai người này quen nhau sao? Lại còn thân thiết nữa chứ? Chẳng lẽ hắn ngoại tình?

-Hai người.._Nói bỏ lửng câu vì không biết phải nói gì.

-Hừm, cái tên này.._Hắn định nói gì đó nhưng ngay lập tức bị Hyzin hôn "Chụt" vào môi, cô ta cười thích thú.

-A ha ha..anh Tú tối nay có hẹn với em đó nha! Thôi giờ mình đi ăn trưa nhé!

Nó trợn tròn mắt ngạc nhiên nhiên nhìn chằm chằm cô ta. Cái gì chứ? Nó
không nhìn lầm chứ? Sao cô ta lại có thể trắng trợn làm như vậy chứ? Đã
vậy mấy cô nhân viên sao không ghanh ghét lại còn cười, giương ánh mắt
ngưỡng mộ nhìn. Đúng là phân biệt ghê luôn, buồn bực thật á!

Nó bậm môi chả thèm nhìn hắn nữa, quay mặt bước vào trong phòng. Hoàng
Tú, trước mặt nó mà hắn ta lại thân mật với cô gái khác vậy sao? Hắn có
xem là vợ nữa không hở trời?

Nhìn bóng dáng nó dần khuất sau cánh cửa, Hyzin mới cười to lên.

-Ha ha..Bảo Ngọc vẫn trẻ con và đáng yêu như ngày nào! Ha ha..tức cười quá!

Hắn thở dài, liếc xéo.

-Chú em giỡn hơi quá rồi đó, rảnh rỗi không chuyện gì làm sao cứ vào đây vậy?

-Vào phá anh chơi, ôi Ngọc nhìn dễ thương quá! Hí hí..._Hyzin đổi giọng
cười thục nữ, uyển chuyển bước theo nó, trong đầu lại muốn trêu chọc nó
thêm.

Hắn chỏ bất lực lắc đầu, chán thật không? Về đây chi không mà cứ giả con gái suốt, giờ lại khiến nó hiểu lầm nữa kia. Có mấy năm không gặp mà
tính cậu ta đã điên lại càng thêm điên hơn. Hay tại cô, mẹ của cậu ép
cậu làm việc quá công suất nhỉ! Chứ nghành giải trí muốn nổi tiếng thì
phải làm hết mình cơ mà.

Nó bực dọc ngồi xuống chỗ làm, ghét thật, tại sao hắn lại làm như vậy?
Thậm chí khi cô kia ôm cổ mà không phản kháng. Tức ghê luôn á! Không
biết cái cô kia là ai nữa..hừ!

-Hey..! Xin chào_Hyzin không biết từ lúc nào đã đứng cạnh nó.

-Cô là ai?_Nó khó chịu hỏi.

-Ừm..à tôi là bạn thân với Tú, cũng có thể gọi là người tình! Còn cô? À, hình như là vợ chưa cưới của Tú nhỉ, nhưng chẳng nghe Tú nói gì về cô
hết. Mà vợ chưa cưới sao lại cho làm nhân viên vậy ta?_Hyzin cố tình
chọc tức nó, vẻ mặt ngây thơ nhưng trong lòng lại cười lăn lộn.

Mỗi từ Hyzin nói là mỗi lúc mặt nó càng đỏ gay hơn. Cố gắng để không tức giận mà đi tìm hắn giải quyết, nó cố bình tĩnh đáp.

-Ừm, mặc anh ta.

Hyzin vẫn chưa chịu rời đi, cố đổ thêm dầu vào lửa.

-Ầy da, cô biết không? Từ lúc gặp tôi hôm qua, anh Tú đã bị thu bởi sắc đẹp của tôi..hí hí.._Vừa nói vừa tém tóc kiểu điệu đà.

Trời ơi, Hoàng Tú hắn ta chết chắc với nó rồi. Ôi nhìn kìa, ngọn lửa
đang cháy phừng phừng, nguy hiểm chết người chứ chẳng chơi.

-Hi hi...tôi quên mất, còn phải đi ăn trưa với anh Tú thôi! Bye
nhé!_Hyzin cười, hôn gió và bước ra ngoài, để lại một ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt. Hyzin bước ra tới cửa, không nhịn được cười vì sắc mặt của
nó, cậu lăn ra cười đến cả đau bụng.

Hoàng Tú ngồi trong phòng có mát điều hoà mát rượi mà không hiểu sao mồ
hôi cứ tuôn rơi, cảm giác như có ai đó đang rủa mình, như chỉ cần gặp là thiêu đốt hắn liền.

Tan ca, khi mọi người đã ra về gần hết, nó mới lững thững bước ra, trong đầu vẫn còn buồn bực chuyện hắn với cô gái Hyzin. Vừa mới đẩy cửa bước
ra thì nó gặp hắn đang chờ nó, thấy nó hắn mỉn cười nhưng nó lại quay đi thật nhanh chẳng thèm ngó ngàng. Hắn gọi theo.

-Ơ..này Ngọc, em hiểu lầm rồi!

Hiểu lầm sao? Tận mắt chứng kiến thế mà bảo hiểu lầm ư?

-Hi....!_Không biết từ đâu chui ra, Hyzin chắn ngang trước mặt nó.

-Lại là cô sao? Hoàng Tú ở phía sau ấy! Đừng tìm tôi nữa!_Nó bực dọc đáp rồi đi thẳng nhưng bất ngờ bị cánh tay Hyzin kéo lại ôm vào lòng.

Nó sững người ra, cái quái gì đang xảy ra thế này? Vội vàng đẩy ra, nó liếc cậu nói,

-Cô.. bị gì sao?

-Đừng nói là cậu không nhận ra tớ nhé!

Vẫn ngớ người chưa hiểu chuyện thì Hyzin tiếp tục nói.

-Hu hu..Bảo Ngọc ơi...Huy nè...huhu.._Tiếp tục ôm kèm theo giọng nũng nịu trẻ con ngày nào.

Huy? Hử? Thật chứ? Nó có nghe lầm không nhỉ?

-Là ...là cậu..sao?_Nó đẩy Huy ra, nhìn chằm và hơi nghi ngờ hỏi lại.

Huy gật đầu, ánh mắt cún con làm nó nhớ tới cậu ngày nào. Đúng rồi, cái
mặt này bao lần làm nó không động tay đọng chân mà đá một phát cho dính
vách đấy mà. Hơ, vậy là nó hiểu lầm hắn thật sao?

-Huy...tại cậu đấy! G


Lamborghini Huracán LP 610-4 t