
và sảng khoái. Xa xa, tụi nhóc trong xóm cùng Boo đang tụ tập lại
kể chuyện và chơi với nhau.
-Ở đây thật thích nhưng tiếc là mai phải trở về rồi! Haizz muốn xuống đây chơi nữa quá!_Nó khẽ nói với giọng tiếc nuối.
-Khi đám cưới, anh sẽ dẫn em về đây nữa.._Hắn cười gian nói.
Nhìn hắn cườ, nó nghi ngờ hỏi
-Ơ..sau đám cưới ư? Anh có ý đồ gì hả?
-Có đâu, anh hoàn toàn trong sáng nha! Con heo này cứ nghĩ bậy không hà!_Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội.
-Xì.... Ai là heo chớ? Giận nha!_Nó chu miệng, quay mặt đi, hắn thấy vậy vội vàng xoay người nó lại.
-Này này.._Hắn xoay người nó lại, ánh mắt nhìn chằm vào nó và dần cúi người xuống gần hơn...
Nó nhắm mắt lại, tim đập nhanh vì nó biết hắn sắp sửa làm gì, ôi tim
đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực đây này. Cơ mà sao chờ hoài mà chẳng thấy động tĩnh gì hết vậy cà. Nghe tiếng cười khúc khích, nó mở mắt ra
nhìn hắn, Tú càng cười to hơn nữa. Tức giận, không đủ, có cả ngượng
ngùng nữa cơ.
Nó chẳng thèm nhìn hắn nữa, quay mặt nhìn về hướng khác. Thấy nó có vẻ giận thật, hắn tiếp tục xoay người nó lại.
-Thôi nào, đùa chút mà!
Nó im lặng chẳng quan tâm, giận thật rồi. Bất ngờ hắn đặt nụ hôn lên môi nó, cảm giác xuyến xao khó tả, đầu óc đê mê như con tê tê.
-Anh chị..ới ời..._Cả nhóm nhóc không biết tựa lúc nào kéo tới trước mặt tụi nó. Vội vàng đẩy hắn ra, nó cười nói.
-Ơ..mấy đứa...có chuyện gì cần...?_Nó lắp bắp, vẻ mặt ngượng trông thật buồn cười.
-Hà..hà..không cố ý phá hoại đâu nhé! Tụi em chỉ muốn anh chị kể chuyện
cho tụi em nghe thôi_Cô bé có vẻ lớn nhất khẽ cười và nói, rồi tụi nhóc
xôn xao, nôn nao cả lên.
-Ừm..ngồi xuống đây nào!_Nó nói.
Rồi bọn nhóc ngồi im phăng phắt nghe nó kể chuyện, hắn tay chống càm
nhìn nó, trong lòng có cảm giác yêu thương tha thiết dâng trào.
Sáng hôm sau, trở về nhà, nhóc Boo cũng nhanh chóng sắp xếp đồ đạc để
trở về nước. Dẫu sao, sắp vào năm học mới rồi, một tuần vui chơi ở đây
quả thật rất vui với cậu nhóc. Khi đã tiễn nhóc, hắn chở nó tới công ty
rồi mình cũng về công ty làm việc.
Minh thức dậy, đầu cậu vẫn còn đau ê ẩm, cậu nhớ không lầm tối qua đã
tới quán bar và sau đó đã uống rất nhiều rượu, và gặp Ngọc? Nhìn sang
bên trái, cậu không khỏi giật mình khi thấy Lin. Cậu đã làm gì thế này?
Trời ơi..!
Lin choàng người thức dậy, thấy cậu đã thức thì mỉn cười nói.
-Tối qua anh say quá nên em đã đưa vào đây!
-Tôi...
-Hả? Hì, anh đừng hiểu lầm, tại anh cứ nắm tay em và gọi tên cô gái tên
Ngọc gì đấy nên em đã ngồi lại đây, nhưng tại ngồi hoài mỏi quá em định
nằm ngủ bên cạnh anh một chút thôi.
Cậu thở dài, cũng may là đã không có chuyện gì xảy ra giữa cậu với Lin.
Đứng dậy, khoác áo và bước nhanh ra ngoài. Cậu đâu hay biết rằng, đem
hôm qua, vì say nên cậu đã ngủ cùng Lin, nhưng may mắn thay Lin biết cậu yêu cô gái tên Ngọc nên đã giấu sự thật này. Dù sao, cô cũng chỉ là một con phục vụ quán bar, cô hoàn toàn không xứng với cậu.
Hai tuần sau, nó đang tần ngần đứng trước sân bay, anh hai với bà chị
thật là, đã đưa đi rồi bây giờ còn đày đọa thân xác nó phải ra trước nữa cơ chứ? Ghét quá đi mất! Ối, vừa mới nhắc đã thấy xuất hiện kia rồi.
Ầy da, gia đình hạnh phúc quá đi. Vợ thì bồng con gái bé nhỏ xinh xắn,
chồng thì dắt tay nhóc trai đánh yêu. Thật khiến người ta ghen tỵ mà.
Rồi họ cùng nhau đi ăn ở nhà hàng, chủ yếu trò chuyện, hỏi thăm tình
hình công ty và không hiểu sao, anh hai biết chuyện nó với Hoàng Tú. Ông này nắm bắt thông tin nhanh thật, đến cả ba mẹ nó còn chưa dám nói vì
ngại thế cơ mà ông này hay thiệt. Chắc ăn là ngày hai ba ngày nữa bố mẹ
nó nghe tin liền cho coi.
Ăn xong, nó rảnh hơi nên đi dạo một vòng. Công ty anh nó về nên sẽ gánh
vác, còn nó thì chắc là đi tìm việc hoặc làm trong công ty anh nó thôi.
-Ơ..chị Ngọc!_Nhi đi mua đồ thấy nó thì cười và chạy lại.
Hai người đứng trò chuyện thì bất chợt có một chiếc xe dừng lại. Đăng bước ra.
-Ngọc!_Đăng cười tươi chào nó.
Nó cũng chào lại và cả ba chở nhau tới một quán cafe gần đấy. Hôm nay,
coi bộ nó phải trò chuyện với nhiều người nhỉ? Đang ngồi nói chuyện vui
vẻ, điện thoại nó chợt reo, là số hắn gọi. Nó giật mình, suýt quên, tan
ca nó hẹn với hắn ăn tối với dì và bác trai.
Vội vàng đi bỏ lại Đăng và Nhi. Tú tới và chở nó đi tới nhà dì và bố
hắn. Khi bước vào trong nhà, nó hơi hồi hợp, nhưng nhanh chóng thích
nghi vì dì Kim khá dễ chịu và bố hắn cũng không khó khăn. Ngược lại còn
rất thích nó nữa là đằng khác. Nhớ lại năm năm trước, khi hai gia đình
ép buộc nó và hắn lấy nhau, lúc đấy nó đã suy nghĩ ra một kế là diễn
kịch để mà tẩu thoát.
Nghĩ lại thấy thật vui, cứ tưởng nó và hắn chỉ có duyên mà không có nợ.
Ai ngờ đâu, sau năm năm, trở lại đây nó vẫn gặp lại Tú và lại càng không ngờ nó lại yêu hắn ta mất rồi. Đây chắc hẳn là định mệnh sắp đặt. Dù
thời gian là bao nhiêu năm thì tình cảm vẫn k