
Minh vẫn thường hay tới dẫn nhóc Boo đi chơi, hai hôm nữa cậu nhóc phải về rồi. Nhóc ngồi trong nhà thấy Minh tới thì vội ra
mở cửa.
-Anh tới rồi sao? Hôm nay anh dẫn em tới công viên giải trí nữa nhé!
Minh cười, xoa đầu nhóc, trong đầu bất chợt nghĩ tới Bảo Ngọc, giờ tan
ca rồi chắc là nó đang đi cùng với Tú. Haiz, dẫu là cố gắng xem nó như
một người chị nhưng sao không thể làm được. Dù có như thế nào, trái tim
cậu vẫn chỉ hướng về phía nó mà thôi. Đây phải chăng quá si tình?
-Ừm, anh sorry nhóc nhé! Hôm nay anh không thể dẫn Boo đi chơi rồi, anh
chỉ tới...à không anh tới chơi với Boo nè!_Thật sự thì cậu chỉ muốn gặp
nó nên cố tình tới, nhưng xem ra không được rồi.
Boo im lặng không nói gì,rồi Minh cùng nhóc ngồi đấy chơi game cho tới
tận khuya, chủ ý của cậu chỉ muốn nán lại một chút để nhìn thấy nó.
Bóng tối dần xâm chiếm bầu trời, màn đêm dần buông xuống thả mình bao lấy thành phố.
Đồng hồ trên tường điểm 10: 26pm. Trên ghế sopha, nhóc Boo ngủ tựa khi
nào, chỉ còn mỗi Minh là ngồi lặng yên, ánh mắt dán chặt vào đồng hồ.
Nó và hắn vừa ăn tối xong thì đi tới rạp phim, rồi lại tới công viên
chơi. Hai người rất hạnh phúc, nụ cười lúc nào cũng hé nở trên đôi môi.
Tình yêu đúng là diệu kì!
Chiếc xe hắn đỗ trước cổng nhà, nó chào Tú và quay vào trong, bắt gặp
Minh đang bước ra. Cậu nhìn nó và chiếc xe vừa quay đi, khẽ cười nói.
-Nhóc Boo đã ngủ, thôi tôi về! Chào cô!
Cậu bước thật nhanh, nó khẽ gọi nhưng cậu không nghe thấy.
-Ơ..Minh..này cảm ơn cậu nhé! Hầy, đi rồi sao?
Quay vào trong, bất chợt nghĩ tới hắn nó lại cười vui vẻ, đấy mới thật
sự là tình yêu mà nó mong chờ. Nó chỉ muốn được như vậy mãi thôi. Nhưng
có lẽ....
Láy xe phóng với tốc độ cực nhanh, Minh chẳng quan tâm tới thứ gì trên
đường, cứ lao nhanh như xé gió. Cậu phải làm sao mới có thể quên được
bóng hình nó trong tim đây? Thời gian qua, không ngờ rằng tình cảm cậu
dành cho nó sâu đậm đến vậy, nhiêu đấy với nó có lẽ quá ít ỏi như với
cậu mà nói đủ để trái tim đóng băng.
Ngoài nó ra, cậu không tài nào yêu hay muốn đi cùng một cô gái khác. Dù
có ép mình đi chăng nữa, với cậu điều đó hoàn toàn không thể. Chính cậu
đã chấp nhận rời xa nó, chính cậu đã chấp nhận rút lui để rồi chính cậu
lại đau đớn.
Trong quán Bar, Minh đau khổ uống hết chai này tới chai khác, cậu muốn
uống cho thật sai, sai đến nỗi mà có thể quên được nó. Nhưng càng uống
cậu làm nhớ đến nó và yêu nó hơn. Vị rượu cay nồng làm cho tim cậu thêm
phần đớn đau.
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo cùng những con người đang điên cuồng trong những điệu nhảy không bài bản.
-Anh Minh lâu rồi không thấy anh ghé, bạn bè của anh đâu cả rồi?_Một cô
gái xinh xắn với mái ngố cực cute, thân hình không phải nóng bỏng nhưng
khá là hấp dẫn.
-Ừm! Họ không đi cùng..._Cậu đặt mạnh chai rượu lên bàn, lảo đảo đứng
dậy định bước đi nhưng lại bật té trở lại ghế nệm. Cô gái hốt hoảng chạy lại, khẽ hỏi.
-Anh có sao không?
-Không...không.._Minh khoác tay, lè nhè nói. Bỗng nhiên, cậu ôm chầm lấy cô gái ấy, làm cô gái khẽ ngại ngùng. Minh mơ hồ nhìn người trước mặt
là Ngọc, không cầm lòng mà ôm lấy.
o0o
Sáng trong lành, dịu nhẹ mang hơi thở của gió trời mùa thu mát mẻ. Trên
chiếc xe đen bóng loáng chở ra ngoại ô, nó cùng nhóc Boo chí choé cãi
nhau chẳng thèm quan tâm tới hắn. Tú phì cười nhìn họ, hắc giọng nói.
-E hèm..còn cãi nhau ta cho đi bộ đấy nhé!
Nhóc cùng nó quay đầu nhìn chằm vào hắn, ánh mắt hăm doạ như muốn nói
rằng "Có hay thì ngừng đi" làm hắn im bặt không nói gì nữa.
Lát sau, chiếc xe hắn chạy vào một ngôi làng nhỏ. Mọi người đều đổ dồn
ánh mắt về phía họ nhưng đấy là mọi ngôi sao nổi tiếng không bằng.
Cả ba bước ra, nhìn mọi người và chào họ, rồi Tú để xe đậu ngoài đấy,
nắm lấy tay nó và nhóc kéo vào một con hẻm nhỏ. Dừng lại trước một ngôi
nhà khá cổ nhưng sạch sẽ và ấm áp. Bất chợt, nhóc Boo lao tới ôm chầm
lấy một bà cụ khoảng chừng bảy mươi mấy.
-Ngoại, ngoại vẫn khỏe chứ ạ?
Bà xoa đầu, cười hiền hậu nói.
-Cháu bà đấy sao?nhóc Boo của bà lớn nhanh quá!
Tú nhìn nó, cười và giới thiệu.
-Đây là bà anh.
Nó cúi đầu.
-Dạ, con chào bà!
-Bạn gái Hoàng Tú cháu dâu ta đấy sao? Coi kìa, dễ thương quá! À mấy đứa vào nhà đi! Dì út con đang đi chợ chắc sắp về rồi đấy.
Rồi họ cùng nhau bước vào nhà, hỏi thăm trò chuyện với nhau một lát thì
dì út về, thế là nó cùng với dì nấu ăn, nhóc Boo cùng với hắn phụ làm
nhưng chẳng đâu vào đâu, coi kìa, bảo hắn nhóm lửa mà thổi đỏ ửng mặt cả lên mà lửa không cháy. Nhóc Boo hăng hái lặt rau, bỗng nhiên nhóc hét
toáng lên vì một con sâu. Nó và dì chỉ biết cười nhìn hai người họ. Buổi tối diễn ra ấm cúng, vui vẻ.
Cảm giác thật hạnh phúc. Tối, nó và Tú ngồi trước sân ngắm nhìn bầu
trời. Gió từ bờ ruộng thổi vào mát rượi. Không khí làng quê thật trong
lành