XtGem Forum catalog
Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực

Tam Đại Thiếu Gia Và Nhỏ Nhút Nhát: Cổ Tích Giữa Đời Thực

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322691

Bình chọn: 7.5.00/10/269 lượt.

lời tớ hoài vậy hả? Tên HT đó làm gì cậu mà lại bỏ chạy như vậy?- Quân hỏi

-À ờ không sao đâu! Ta về thôi! Nhà cậu ở đâu?

-Nhà tớ ở gần đây! Đi ngang thấy cậu nên tớ đuổi theo thôi! Tớ sẽ đưa cậu về! Đi nào!- Quân kéo tay nó đi

-Ủa sao cậu biết nhà tớ ở hướng này?- Nó ngơ ngác

-À tại tớ…đi lụi í mà!- Quân gãi đầu

-Uhm! Thanks nhé bạn thân!- Nó lau nước mắt rồi đi theo Quân về nhà…

-Cậu đừng chơi với tên HT đó nữa! Hắn nguy hiểm lắm!- Quân nói

-Tớ tưởng cậu í khác cơ, thường ngày cậu ấy hay đến nhà tớ mua hoa. Rất hiền lành mà! Tớ thích cậu ấy từ những lúc đó đó!- Nó vô tư kể 1 mạch mà không biêt` rằng người đi bên cạnh nó đang đập tim thình thịch!

-Thì…khi nào hắn đến nhà cậu mua hoa rồi hãy chơi với hắn. Chứ bình thường hắn ghê gớm lắm! Như là có hai nhân cách á!

-Ghê vậy! Như trong manga ấy nhỉ!- Nó reo lên- Mà chuyện cậu ấy hay tới nhà tớ mua hoa cậu đừng nói với ai nghen! Bí mật nhé!

-Tớ hứa!- Quân nói

-Được! Móc ngoéo nào!- Nó đưa ngón út ra

-Uhm!- Quân phì cười rồi móc ngón út của cậu vào tay nó

-Hôm nay cậu khác thật đấy! Trên trường có vẻ như cậu nhút nhát và ít nói hơn!- Nó

-Vậy…à? Chắc tớ cũng là người đa nhân cách quá, hehe!- Quân hơi bối rối cũng nói

-Uhm!- “ Hôm nay trời nhiều sao quá! Ước gì…người đi bên mình bây giờ là Ken nhỉ? Ôi không không, Quân có lòng tốt đưa mình về mà sao lại nghĩ tới Ken. Mình ích kỉ quá!”- Nó lắc lắc cái đầu

-Cậu nhức đầu à?

-À không sao!- Nó huơ huơ tay

-Kính cậu đâu?- Quân hỏi

-À nãy tớ lỡ làm rớt mất!- Nó

-Vậy cậu lấy kính tớ mang đi này!- Quân móc trong túi ra 1 cặp kính khác

-Cám ơn nhưng tớ không có cận đâu! Tớ chỉ mua vậy thôi

-Kính này 0 điốp mà!- Quân

-Thế à? Thanks cậu nhiều! Tại vì tớ không thích ai nhìn vào mắt tớ nên tớ mang kính!- Nó cúi đầu xuống

-Tớ biết! Mắt cậu đẹp lắm!

-Uhm! Mắt tớ giống mắt bố tớ, người ta bảo mắt tớ đẹp nhưng nó sẽ nhìn thấu tâm hồn của những ai nhìn vào mắt tớ!- Nó

-Uhm! Chắc lại thêm 1 bí mật giữa 2 chúng ta nhỉ?

-Đừng nói ai nghen! Mà tới nhà tớ rồi! Tạm biệt cậu! Ngủ ngon! Cảm ơn vì đã đưa tớ về!- Nó cười toe tạm biệt Quân rồi vào nhà, còn 1 mình Quân đứng trước cửa nhà nó, tháo cặp kính gọng dày ra. Cậu khẽ nói:

-Tớ cũng đang có 1 bí mật chưa nói cho cậu được Nhi à!- Quân nói 1 mình rồi quay lưng đi, móc ip trong túi ra (!) và nói chuyện với ai đó.

-Cái dáng vẻ cù lần này, hợp với mày đấy!” Nhật” Quân ạ!- 1 cậu con trai đứng ở đầu ngõ từ lúc nào, lưng tựa vào chiếc thể thao mui trần màu đỏ. Nói với Quân nhưng lại cố ý nhấn mạnh từ “Nhật”

-…!

-Mày thích con nhỏ đó à?- Linh nhếch mép

-Mày…dám đụng đến cậu ấy! Tao sẽ không tha cho mày!- Quân túm áo Linh (!)

-Mày sao? Thằng cù lần à? Mơ đi! Tao thích chơi với nhỏ đấy! Làm gì tao?- Linh nói

-Mày…thay đổi quá! Mày trở thành thằng xấu xa từ khi nào thế hả?- Quân thả Linh ra rồi quay lưng đi

-Từ khi…mày bỏ đi!- Linh nói nhỏ, nhìn theo Quân khuất dần

Về phần nó, về nhà nó nhận được 2 tin nhắn. 1của Uyên và 1 của số lạ

- Tin nhắn của Uyên, nó phì cười. Nhỏ Uyên thương nó phết.

- Tin nhắn của Ken, nó rất mừng nhưng không dám trả lời vì sợ…nhỡ hắn vẫn còn là Linh thì sao >” - 1 tin nhắn khác đến, như đọc được suy nghĩ nó vậy

“ Oa khó tin quá! Người đa nhân cách ư? Chắc cậu ấy vất vả lắm!” Nó vội rep lại

- Ken trả lời

Sáng, nó dậy sớm. Mắt hơi sưng vì hôm qua khóc, cột tóc lên rồi đeo cái kính Nhật Quân đưa vào rồi xuống nhà ăn sáng với mẹ.

-Hôm nay mẹ nấu súp cua à? Woa, món con thích nhất á mẹ!- Nó reo lên

-Uhm!- Mẹ nó có vẻ buồn buồn

-Sao thế mẹ?

-Nhi này! Con có bao giờ thấy xấu hổ, hay đau khổ vì sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó chưa?- Mẹ nó hỏi

-Mẹ này! Mẹ sao thế? Con luôn tự hào về bố mẹ mà! Mommy and Dad are the best!- Nó giơ ngón cái lên

-Uhm! Vậy thì mẹ vui lắm!

-Vâng!Hôm nay học xong con sẽ đi tìm việc làm, sẽ giúp mẹ đỡ vất vả hơn ạ!- Nó tiếp tục ăn súp

-Để mai rồi kiếm con ạ! Lát nữa học xong con hãy tìm đến địa chỉ này! Con hãy tìm người có tên Dương Thế Lâm, nhất định phải gặp ông ấy!

-Ai thế mẹ?

-Gặp rồi biết

-Dạ!

-Nhi à! Mẹ sợ…không lo cho con được nữa!

-Mẹ này! Mẹ sao thế? Hôm nay mẹ lạ lắm! Con không thích đâu!- Nó giãy nãy

-Hôm qua mẹ mới đi xem bói, thầy bảo năm nay là năm tuổi của mẹ, nên tránh di chuyển nhiều…

-Mẹ cũng tin mấy cái đó à?

-À ờ mẹ không tin! Mẹ vẫn đi giao hàng bình thường mà!

-Thưa mẹ con ăn xong rồi! Con đi học đây ạ! Uyên đến rồi

-Tạm biệt con!- Mẹ nó mặt vẫn buồn buồn

Mẹ nó nhìn lên bàn thờ ba nó cầu nguyện

-Cha chả! Hôm nay dậy sớm nhỉ?- Uyên nhìn nó