
lụng,
cố gắng nuôi cô nhưng cô luôn than thân trách phận vì ông trời đã cho cô một gia đình khốn khổ như thế. Cô mặc cho mẹ mình vất vả, còn cô chỉ
luôn chơi bời, trốn học đi theo bọn công tử, đi đến các quán bar, vũ
trường. Chúng sắm sửa cho cô quần áo, giầy dép, tất tần tật. Chúng chiều chuộng cô đủ thứ. Cứ cho như thế là tốt, là đủ cô cứ đi theo chúng. Một lần, đi chơi với chúng về, chúng dụ cô vào nhà nghỉ. Ngà ngà say, cô
chẳng còn biết gì để mà nói không với chúng. Sáng hôm sau thức dậy, nhìn quanh cô cũng đủ hiểu tất cả. Mặc đồ, cô chạy ra khỏi căn phòng kinh
tởm ấy. Vừa chạy cô vừa khóc. Cô thấy ghê tởm chính bản thân mình. Cô đã lo sợ rằng một ngày chuyện này có thể xảy ra nhưng cô không ngờ dù đã
biết như vậy mà cô vẫn không tránh được và không ngờ nó đáng ghê tởm như thế. Không để ý đường phố, cô cứ chạy, muốn chạy đến tận cùng vũ trụ,
nơi chỉ có mình cô, để cô thấy bớt ghê tởm với bản thân mình. Chạy đến
ngã tư đường, cô cũng chẳng thèm nhìn, cứ băng qua. Một chiếc ôtô đang
lao tới. Một cậu thanh niên chạy đến đẩy ngã cô đủ để tránh chiếc ôtô
kia.
- Cô không sao chứ? – Cậu thanh niên kia hỏi cô.
- Không cần anh quan tâm. – Cô trả lời lạnh lùng.
- Này cô! Cậu ấy đã cứu cô thì đừng có bất lịch sự như thế. – Một người con trai chạy tới và lên tiếng.
- Tôi đâu nhờ anh ta cứu tôi đâu.
- Thật uổng cho lòng tốt của cậu ấy đã liều mạng cứu cô. – Người con trai kia tiếp tục chỉ trích và đỡ cậu thanh niên kia dậy.
- Thôi! Kệ cô ta. Mình đi thôi. – Cậu thanh niên kia nói.
Hai người con trai kia quay mặt và đi tiếp. Còn cô, cô ngồi sững ở đó và tự hỏi mình:
- Mình đi đâu đây? – Nghĩ vậy và hai hàng nước mắt lại tiếp tục lăn dài.
…
- Mình đưa cậu vào viện kiểm tra.
- Không cần đâu. Bị nhẹ thôi. Về nhà mình băng lại là ổn thôi.
- Cái con bé đó thật không đáng để cứu. Đáng lẽ mình nên nhìn thấy trước là cô ta cư xử như vậy.
- Cứu người là tốt thôi mà Minh. – Anh Trung cười xòa.
- Cậu thật là… Ước gì mình có thể điều khiển được trực giác của mình. – Anh Minh thở dài đỡ anh Trung đi tiếp.
…
Ly đứng dậy rồi lững thững bước tiếp… Đôi mắt nhòe nhoeè, cô chẳng nhìn rõ con đường mình đang đi. Và tất nhiên cô chẳng nhận ra con đường cô đang đi. Cách đó chừng 50m là hai chàng thanh niên kia.
Xem tiếp Chương 9
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nó đã không thấy anh Trung đâu nữa. Nó về phòng sửa soạn rồi chuẩn bị đi học.
Một ngày như bao ngày bình thường khác. Nó đi bộ tới trường. Đang trên đường đi thì…
- Để anh đưa em đến trường. – Anh Huy đỗ xe trước mặt nó.- Em tự đi được. – Nó trả lời lạnh lùng.- Em không thể tha thứ cho anh được ư?
- Em không muốn. Anh tránh đường cho em đi được chứ?
- Trừ khi em cho anh một cơ hội. Cơ hội khiến em yêu anh. – Anh Huy tỏ vẻ mặt nghiêm túc.
- Tôi không muốn. Anh tránh đường đi.
…
- Nhung! – Tiếng một người con gái.- Linh! – Nó quay đầu lại và nhận ra
con bé hay ngồi cuối lớp, chẳng nói chuyện với ai bao giờ.- Đi vào học thôi. – Linh nói rồi kéo tay nó đi, cứ như không hề nhìn thấy người con trai đang đứng trước mặt Nhung vậy.
Đi được một đoạn, Linh hất tay nó ra.
- Có mỗi chuyện cắt đuôi cái bọn đấy mà cậu cũng không biết đường à? – Linh nói với cái giọng khó chịu.
- Bọn đấy? Ý cậu là…
- Là cái tên hám gái vừa nãy chứ sao? Trông cũng bảnh trai mà lại xấu tính vậy.
Nó cười tủm tỉm.
- Ừ! Lần sau mình sẽ tránh.
Rồi hai đứa nó vào lớp.
Phía sau hai đứa là khuôn mặt thất vọng, hối hận.
…
- Xin lỗi, Tuấn có đó không ạ?- Anh Trung à? Em Phương đây. – Người con gái ở đầu dây bên kia trả lời.
- Ừ! Tuấn đâu hả em? Sao đến giờ anh mới liên lạc được?
- Chuyện dài lắm anh ạ. Hiện giờ cả nhà em đang ở Thụy Điển. Anh Tuấn…
- Tuấn sao hả em? – Anh Trung lo lắng.
- Anh ý đã nằm viện nửa năm nay rồi. Không biết bao giờ anh ý mới tỉnh lại nữa. – Cô gái òa lên khóc.
- Tuấn… — Anh Trung ngập ngừng. – Tuấn bị sao hả em?
- Anh ý bị tại nạn giao thông. Hôn mê sáu tháng… Bệnh viện đang đề nghị rút ống thở… Em… — Cô gái ấy tiếp tục khóc.
- Anh sẽ cố gắng sang đó sớm. Đừng khóc em. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em nhắn tin lại cho anh địa chỉ của gia đình em. Vậy nhé.
- Vâng.
…
Từ cửa hàng, anh Trung phi xe thẳng tới phòng bán vé máy bay gần nhất mua
hai vé vào thành phố Hồ Chí Minh ngay sáng hôm sau. Vừa mua vé xong, anh liền gọi cho Nhung.
- Có chuyện gì không anh? Em đang trong lớp mà. – Nó xin phép giảng viên chạy vội ra ngoài nghe điện thoại của anh Trung.
- Có việc. Em xin nghỉ phép đặc biệt đi. Nghỉ từ ngày mai. Đến bao giờ
thì chưa chắc. Cứ làm theo lời anh đi… Tút tút. – Anh Trung dập vội máy. Để lại con bé ngốc nghếch chưa hiểu nổi có chuyện gì mà anh nó sốt sắng đến thế. Còn bắt nó nghỉ đặc biệt “vô thờ