Polly po-cket
Tại Vì Em Đã Yêu Nên Đợi Chờ

Tại Vì Em Đã Yêu Nên Đợi Chờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322701

Bình chọn: 9.5.00/10/270 lượt.

áy bay vào thành phố
Hồ Chí Minh. Vừa xuống máy bay, anh Trung đi tới phòng bán vé. Nửa tiếng sau có một chuyến bay đến Thụy Điển. Đến nơi, cả hai anh em đểu mệt lử
vì cả một ngày gần như chỉ ngồi trên máy bay.

- Chúng ta tạm thời nghỉ ở khách sạn này. Mai hai anh em mình sẽ vào bệnh viện. – Anh Trung vừa nói vừa đặt đống hành lý xuống.- Nhưng em muốn vào bệnh viện… — Nó
nói với cái giọng mệt phờ.

- Anh cũng muốn nhưng để mai đi. Giờ
vào đấy, anh sợ em sẽ nằm viện cùng Tuấn luôn mất. – Anh Trung nói cái
giọng nửa đùa nửa thật.

- Em… — Nó cũng mệt lử rồi. Chưa bao giờ
nó ngồi máy bay mà lại còn ngồi cả ngày làm nó cũng chẳng còn sức đâu mà cãi nhau với anh nó chứ chưa nói đến việc “lết” đến bệnh viện với anh
Tuấn. Nó kéo cái valy to uỵch vào phòng ngủ rồi ngồi phịch xuống giường. Nó đã lo lắng suốt từ đêm qua về việc anh Tuấn hiện giờ như thế nào,
bệnh tình của anh liệu có tiến triển tốt hơn được không, liệu việc nó
sang đây gặp anh có gây ảnh hưởng gì xấu cho anh không, liệu nó có thể
giúp gì cho anh được không?… Nó lo lắng đủ thứ. Và giờ nó bị đau đầu. Nó lục vali tìm viên sủi giảm đau uống rồi nó đi tắm.

- Anh ra ngoài chút. Em nghỉ ngơi sớm đi. – Anh Trung nói rồi ra khỏi phòng.

Châm điếu thuốc, anh Trung lấy điện thoại ra gọi cho Phương.

- Anh sang đến nơi rồi. Giờ này muộn rồi. Mai anh sẽ vào viện thăm Tuấn.- Vâng. Anh cứ nghỉ ngơi chút đi. Mai, khi nào anh vào, anh gọi cho em,
em sẽ đón anh.

- Ừm. Em nhớ giữ gìn sức khỏe. Mai gặp.

- Chào anh.

Cuộc điện thoại kết thúc cũng là lúc điếu thuốc trên tay anh Trung tàn. Mấy
ngày này, anh có vẻ hút nhiều thuốc hơn. Anh lững thững bước đi trên con phố dài của Stockholm. Trời mỗi lúc một lạnh hơn. Có vẻ như đêm nay
tuyết sẽ rơi. Anh bỗng nở một nụ cười nhạt rồi cầm điện thoại. Anh tìm
số điện thoại mang tên “Em”.

- Sao giờ anh lại thấy nhớ em chứ? Ngủ ngoan nhé! – Anh Trung không bấm gọi mà chỉ tự nói như thế.

Chỉ qua vài tòa nhà là đến biển. Anh bắt đầu thấy trời lạnh hơn. Anh chợt
cảm thấy cô đơn. Biển thật rộng lớn và mạnh mẽ. Đó là lý do anh rất yêu
biển. Nhưng biển đêm nay lại khiến anh thấy cô đơn. Cô đơn một cách thảm hại. Phải, biển rộng lớn và mạnh mẽ thật đấy nhưng ngay bây giờ, khi
đứng trước sự rộng lớn và mạnh mẽ vô cùng ấy, anh cảm thấy mình thật quá nhỏ bé, quá yếu đuối. Anh bỗng thấy nhớ cái dáng người nhỏ nhắn, yếu
đuối của cô bạn gái. Cô ấy luôn nghĩ anh là chỗ dựa, là điểm tựa duy
nhất.

Ly, người yêu anh Trung. Cô ấy từng là một cô nhóc nghịch
ngợm, chơi bời, không bao giờ biết suy nghĩ và chẳng bao giờ lo lắng
điều gì. Nhà cô ấy rất nghèo, cô chỉ có mẹ, cha cô thì chẳng thèm quan
tâm đến hai mẹ con cô. Mẹ cô cố gắng làm lụng, cố gắng nuôi cô nhưng cô
luôn than thân trách phận vì ông trời đã cho cô một gia đình khốn khổ
như thế. Cô mặc cho mẹ mình vất vả, còn cô chỉ luôn chơi bời, trốn học
đi theo bọn công tử, đi đến các quán bar, vũ trường. Chúng sắm sửa cho
cô quần áo, giầy dép, tất tần tật. Chúng chiều chuộng cô đủ thứ. Cứ cho
như thế là tốt, là đủ cô cứ đi theo chúng. Một lần, đi chơi với chúng
về, chúng dụ cô vào nhà nghỉ. Ngà ngà say, cô chẳng còn biết gì để mà
nói không với chúng. Sáng hôm sau thức dậy, nhìn quanh cô cũng đủ hiểu
tất cả. Mặc đồ, cô chạy ra khỏi căn phòng kinh tởm ấy. Vừa chạy cô vừa
khóc. Cô thấy ghê tởm chính bản thân mình. Cô đã lo sợ rằng một ngày
chuyện này có thể xảy ra nhưng cô không ngờ dù đã biết như vậy mà cô vẫn không tránh được và không ngờ nó đáng ghê tởm như thế. Không để ý đường phố, cô cứ chạy, muốn chạy đến tận cùng vũ trụ, nơi chỉ có mình cô, để
cô thấy bớt ghê tởm với bản thân mình. Chạy đến ngã tư đường, cô cũng
chẳng thèm nhìn, cứ băng qua. Một chiếc ôtô đang lao tới. Một cậu thanh
niên chạy đến đẩy ngã cô đủ để tránh chiếc ôtô kia.

- Cô không sao chứ? – Cậu thanh niên kia hỏi cô.- Không cần anh quan tâm. – Cô trả lời lạnh lùng.

- Này cô! Cậu ấy đã cứu cô thì đừng có bất lịch sự như thế. – Một người con trai chạy tới và lên tiếng.

- Tôi đâu nhờ anh ta cứu tôi đâu.

- Thật uổng cho lòng tốt của cậu ấy đã liều mạng cứu cô. – Người con trai kia tiếp tục chỉ trích và đỡ cậu thanh niên kia dậy.

- Thôi! Kệ cô ta. Mình đi thôi. – Cậu thanh niên kia nói.

Hai người con trai kia quay mặt và đi tiếp. Còn cô, cô ngồi sững ở đó và tự hỏi mình:

- Mình đi đâu đây? – Nghĩ vậy và hai hàng nước mắt lại tiếp tục lăn dài.



- Mình đưa cậu vào viện kiểm tra.- Không cần đâu. Bị nhẹ thôi. Về nhà mình băng lại là ổn thôi.

- Cái con bé đó thật không đáng để cứu. Đáng lẽ mình nên nhìn thấy trước là cô ta cư xử như vậy.

- Cứu người là tốt thôi mà Minh. – Anh Trung cười xòa.

- Cậu thật là… Ước gì mình có thể điều khiển được trực giác của mình. – Anh Minh thở dài đỡ anh Trung đi tiếp.



Ly đứng dậy rồi lững thững bước tiếp… Đôi mắt nhòe nhoeè, cô chẳng nhìn rõ con đường mình đang đi. Và tất nhiên cô