
i hạn” nữa chứ. Nó thở dài rồi xin phép vào lớp.
Cuộc điện thoại bất ngờ của anh trai khiến đầu óc nó không tài nào tập trung được. Mắt phải của nó thì cứ giật liên
hồi. Dân gian có câu “Phải lành, trái dữ” nhưng với nó thì luôn luôn
ngược lại. Nó mà giật mắt phải là y như rằng có chuyện không may xảy ra. Càng lúc nó lại càng lo, chỉ chăm chăm nhìn cái đồng hồ, mong hết giờ.
Trong khi ấy…
- Bác sỹ, hãy cho anh ý thêm thời gian… – Phương, em gái Tuấn, đang khóc
nấc lên cầu xin vị bác sỹ tiếp tục điều trị cho anh Tuấn.
- Nhưng sáu tháng rồi mà cậu ấy không hề có tiến triển gì. Đề nghị của chúng
tôi cũng chỉ là để nghị. Nếu các vị không chấp nhận đề nghị rút ống thở
của chúng tôi, chúng tôi sẽ thu xếp cho cậu ấy tiếp tục điều trị tại nhà hoặc có thể chuyển về một bệnh viện tại quê hương của các vị. – Ông bác sỹ nói với khuôn mặt buồn bã.- Vâng. Xin bác sỹ cho chúng tôi thêm vài
ngày để suy nghĩ.
Tít tít tít…
Cả vị bác sỹ lẫn Phương đều hốt hoảng chạy về phía phòng của Tuấn. Huyết áp và nhịp tim của anh đều đang giảm nhanh chóng. Phương òa khóc. Còn vị bác sỹ lập tức chuyển anh sang phòng cấp cứu . Mọi phương pháp dường như đều bất lực… Đợt xung
điện cuối cùng cũng đã thực hiện, ông bác sỹ lắc đầu… Tim anh đã ngừng
đập hẳn… Phương đứng bên ngoài. Đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc. Toàn thân
đang run bắn lên vì sợ. Vừa thấy đèn phòng cấp cứu tắt, Phương chạy lao
tới. Ông bác sỹ bước ra với khuôn mặt buồn bã. Có lẽ Phương cũng đủ
hiểu. Cô gào khóc, lao thẳng vào phòng cấp cứu. Đến bên giường Tuấn, cô
chỉ còn biết kêu tên anh mà thôi.
- Nhung! Có việc gì mà mày xin
nghỉ nghe ghê gớm thế? – Tan lớp, con nhóc lớp trưởng chạy vồ lại hỏi.-
Anh trai tao nói có việc. Tao còn chưa biết chuyện gì cơ. Thấy lo quá.
Mắt phải tao cứ máy suốt làm tao sốt hết cả ruột. – Nó thở dài thườn
thượt.
- Mày lo làm gì. Về hỏi rồi rõ thôi. Hôm nay tao đi xe, tao đưa mày về.
- Ừm. Cảm ơn mày.
Bước được hai bước, nó bỗng nhiên ngã khuỵu xuống.
- Nhung! Mày sao thế? – Con nhóc lớp trưởng hốt hoảng.- Tao… — Nó bắt đầu mơ màng… Nó nhìn thấy anh Tuấn đang ở trước mặt nó. Tay anh đang với
lấy nó nhưng có gì đó kéo anh đi. Nó kêu gào. Nó khóc. Nó gọi anh.
- Nhung! Mày tỉnh lại đi.
- Ư…ư… — Nó dần mở đôi mắt đẫm nước mắt. Nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đặc biệt là giấc mơ chớp nhoáng kỳ lạ ấy.
…
Tít… tít… tít…
Phương giật mình. Máy đo nhịp tim và máy đo huyết áp đang có biến động. Có vẻ
như tim anh Tuấn đang đập lại. Một niềm vui len lói. Phương liền chạy đi gọi vị bác sỹ.
…
- Mày tỉnh táo thật chưa? – Con nhóc lớp trưởng hỏi thăm mà cứ như hỏi cung nó.- Tao tỉnh rồi. Chắc nãy tao căng thẳng quá thôi. — Nó trả lời với khuôn mặt còn rõ nét mệt mỏi.
- Tao phải đưa mày vào tận nhà mới yên tâm được. Thôi. Mày lên xe đi. Ôm chắc lấy tao đấy.
- Con ngốc này. Tao không rơi khỏi xe được đâu.
…
- Thật kỳ lạ. Tim anh ấy đã đập lại và mọi thứ đều bình thường như chưa
có chuyện gì xảy ra. – Vị bác sỹ nói với Phương.- Cảm ơn ông! – Phương
nói trong những giọt nước mắt hạnh phúc rồi cô trở lại phòng của Tuấn.
Gương mặt anh Tuấn trông thật nhợt nhạt. Phương cầm lấy tay anh.
- Anh mau tỉnh lại đi. Mọi người thực sự không chịu đựng thêm được nữa đâu. – Phương lại khóc.
Bỗng nhiên bàn tay anh Tuấn như nắm chặt lấy bàn tay của Phương vậy. Mừng rỡ, cô siết chặt tay anh hơn.
- Anh nghe thấy những gì em nói phải không? Anh tỉnh lại đi. Bác sỹ… — Cô quay đầu gọi với.
…
- Anh Trung. Rốt cuộc là chuyện gì? – Nhung bước vào nhà. Trông nó thật
xanh xao.- Sáng mai, anh và em sẽ đi vào thành phố Hồ Chí Minh rồi sẽ
đón chuyến bay đi Thụy Điển sớm nhất. – Anh Trung nghiêm nghị nói.
- Vào thành phố Hồ Chí Minh? Đi Thụy Điển?
- Phải! Anh em mình sẽ đi gặp Tuấn.
- Gặp anh Tuấn? Để làm gì cơ chứ? Anh đừng làm lớn mọi chuyện. Anh ý đi
cũng đã đi bốn năm rồi. Anh và em đâu cần sang tận đó. Chuyện của em anh cứ để tự em giải quyết. Do em chứ đâu tại anh ý. Không đi đâu hết.
- Anh đâu nói đi để giải quyết chuyện em và Tuấn. Chuyện đó bây giờ có lẽ không quan trọng nữa rồi. – Anh Trung cúi cúi đầu xuống.
- Vậy…
…
- Có lẽ chỉ là cô tưởng tượng thôi. Cậu ấy không có biểu hiện gì cả. –
Ông bác sỹ nói.- Không! Anh ấy đã nắm lấy tay tôi. Không phải tôi tưởng
tượng. Đôi mắt sưng húp của Phương vẫn không ngừng khóc.
- Chúng tôi sẽ theo dõi thêm. – Nói rồi ông bác sỹ đi ra ngoài.
- Anh đã nói với mẹ là mai mình đi chưa?- Anh nói rồi. Anh cũng vừa từ
cửa hàng về. Có thể anh và em đi lâu đấy. Em chuẩn bị mọi thứ đi là vừa. Tối nay nghỉ ngơi sớm. Đừng suy nghĩ gì nhiều. Anh đi lo nốt chuyện ở
cửa hàng. Phải nhờ Minh lo giùm thôi.
- Vâng… — Nó lững thững đi về phòng. Đến giờ nó mới dám khóc…
Như anh Trung đã sắp xếp, sáng hôm sau anh và nó lên m