Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327394

Bình chọn: 10.00/10/739 lượt.

hèn hạ bấy nhiêu.

Nhìn vẻ mặt buồn
bã, áy náy và bất đắc dĩ của Minh Vương, Quang Tiệp cười, giơ tay lên
giáng một cú mạnh nhất vào mặt bạn, khảng khái nói:

- Trước giờ vẫn muốn đấm vào cái mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo của cậu, rốt cuộc cũng có cơ hội. Biết mình nợ tôi nhiều như vậy thì sau này cố mà bán mạng cho tôi. Tôi sẽ nhớ kỹ những gì cậu nợ tôi, trên đời này chủ nợ làm sao bỏ qua
cho con nợ được? Cậu cứ đau khổ mà dây dưa với tôi cả đời đi. – Anh cười cười, tỏ vẻ phóng khoáng. Sao anh không hiểu những gì Minh Vương đang
nghĩ? Hai người quá hiểu nhau, một cú đấm này coi như xóa bỏ mọi sự ngại ngùng và áy náy trong lòng cả hai đi.

Đưa tay lau vết máu trên mép, mặc dù trong miệng tràn ngập mùi máu nhưng Minh Vương lại thấy nhẹ nhõm vì vứt bỏ được nỗi canh cánh trong lòng. Anh biết Quang Tiệp làm
vậy là để anh thấy thoải mái hơn.

Hai người nắm chặt tay nhau như những người bạn thân thiết nhất.

- Được, tôi cũng sẽ để cho cậu ghen tị đến chết.

Sau đó hai người cùng cười to, những chuyện vừa rồi coi như được nước mưa gột rửa sạch sẽ.

Trong màn mưa dữ dội, hai người đàn ông như hai dứa trẻ lớn đầu, vật
lộn đùa nghịch trên bùn đất. Tình bạn của họ không vì lý do gì mà biến
mất.

trời

cũng hay nhưng nếu có như tuyến nữa thì hay hơn

lâu như vậy mới viết được 1 ít có phải là kiệt lắm k

truyện cũng lâu lắm rồi nên kết thúc là vừa

haizzz

truyện này muk viết đều được 2 ngày 1 cháp thui chắc mik làm lễ ăn mừng mất

viết chả đúng gì

chả có lịch viết gì hết

CHƯƠNG 33: TƯƠNG PHẢN.

Buổi sáng tinh sương, không khí tinh khiết mang theo hơi lạnh thấm vào cảnh vật.

Nhìn ánh nắng ban mai đang lấp ló ngoài cửa sổ, Như Tuyết bỗng nổi hứng đi dạo, cô ngồi dậy khoác thêm áo dài màu trắng, nhẹ nhàng đi ra khỏi
phòng.

Ngoài sân, những bông hoa khế màu đỏ trắng nhỏ li ti sau một đêm bị tạt rơi đầy sân. Gần đó, những cánh hoa thủy tiên tím đọng
đầy nước mưa đang cố gồng mình lên đón nắng mới.

Thiên nhiên yên
tĩnh và tươi mát của buổi bình minh khiến Như Tuyết khoan khoái vươn vai hít thở, khởi động gân cốt rồi mở cổng bước ra ngoài.

Vừa ló
đầu khỏi cổng quan sát cô liền giật nảy người, trừng mắt nhìn phía đối
diện. Sau khi nhắm mắt mở ra vài lần, chắc chắn rằng mình không hoa mắt, cô mới khép cổng lại, tiến về phía đó.

Bãi đất trống trước
làng, một chiếc ô tô sang trọng màu đen sáng bóng nghênh ngang nằm đó.
Người đàn ông tuấn mỹ, lạnh lùng đang dựa vào cửa xe, ánh mắt chăm chăm
nhìn về phía chiếc cổng gỗ cũ kỹ. Miệng ngậm điếu thuốc đang cháy, dưới
chân toàn những đầu thuốc đã hết, có vẻ anh vẫn luôn duy trì trạng thái
như vậy.

Vừa nhìn thấy Như Tuyết, người đàn ông vội vàng vứt mẩu thuốc đi, mỉm cười đợi cô bước đến gần.

Với tâm trạng vô cùng ngạc nhiên và thắc mắc, Như Tuyết đi như bay về phía chiếc xe.

Sau khi nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu của Minh Vương, cô đưa mắt xuống nền
đất dưới chân anh, mày nhíu chặt lại có vẻ bất mãn rồi ngước lên nhìn
anh hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

- Nhớ em.

Minh Vương mỉm
cười tự nhiên nói với cô hai chữ vô cùng ngắn gọn nhưng cũng đủ làm loạn nhịp tim đang bình ổn của cô. Sau đó không cho cô cơ hội hỏi thêm đã
giang tay ra ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô vào lòng mình, chiếc cằm
cương nghị thoải mái gác lên đầu cô.

Sau giây phút bàng hoàng,
Như Tuyết giật mình phản ứng lại, mặt ửng hồng muốn vùng vẫy thoát khỏi
vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của anh, nhưng không ngờ Minh Vương càng ôm
chặt hơn, thì thầm vào tai cô:

- Đừng động…. Để anh ôm em một lát.

Giọng nói dịu dàng và hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai, Như Tuyết
không nỡ cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm trong yên trong lòng Minh Vương.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Hôm nay anh rất lạ. Có….chuyện gì sao?

- Không có gì…. Chỉ là anh đột nhiên phát hiện ra mình rất ích kỷ.

Sau một lúc yên lặng, Minh Vương ôm chặt Như Tuyết như muốn khảm cô vào lòng, bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, cô cười nhẹ, mềm mại an ủi anh:

- Trên đời này có ai không ích kỷ? Anh biết mình ích kỷ là được rồi.

- Đúng vậy.... Anh biết mình ích kỷ là được.

Anh nhắc lại lời cô, ánh mắt lóe lên tia kiên định, sau đó siết chặt cô vào lòng một lần nữa rồi mới hài lòng buông ra.

Nhanh nhẹn cúi xuống hôn lên má Như Tuyết còn mặt dày phớt lờ cái trừng mắt của cô, Minh Vương cười hỏi:

- Em định đi dạo sao?

- Ừm, không khí trong lành quá. – Cô tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh,
ngượng ngùng nói, trên má vẫn còn cảm giác hơi ấm thoáng qua.

- Anh đi cùng em.

Nở nụ cười ấm áp, Minh Vương tự nhiên cầm tay Như Tuyết dắt đi.

Bọn họ sánh vai nhau thong thả bước trên đê. Mặt trời đỏ tươi đang dần nhô lên, thu nhỏ lại, bao trùm lấy họ. Hai bên bờ là màu xanh thẫm của
cánh đồng lúa đang


80s toys - Atari. I still have