
Không phải là “đang định” mà lã “đã làm”…thưa mẹ.
Mặc dù nói với giọng kính cẩn nhưng anh lại vừa quăng cho mẹ mình một
tin chấn động hơn cả tin tức lầu năm góc bị khủng bố lần thứ hai.
Bà Ella lảo đảo vịn vào tay ghế, tay run run chỉ vào con hỏi:
- Mày nói gì?...nói lại…lần nữa xem.
- Con đã thu mua tập đoàn bất động sản Hồng Cường. – Minh Vương bình tĩnh nhắc lại từng từ rõ ràng.
Lần này tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trố mắt nhìn Minh
Vương như đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Không khí bị ép đến
tối đa.
Sau giây phút thẩn thơ vì không thể tiếp nhận nổi, bà Ella đửng bật dậy chỉ vào mặt con hét lên:
- Sao mày có thể làm thế? Mày điên rồi, điên thật rồi.
- Đúng vậy, con điên rồi, con bị các người bức điên rồi.
Đến lúc này Minh Vương cũng mất bình tĩnh, đứng bật dậy đối diện với mẹ đáp trả, hai tay nắm chặt như đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong
lòng.
Nghe vậy, Bà Ella nhìn con trân trối hỏi:
- Làm sao mày có thể làm được? Mày có nghĩ đến hậu quả không?
- Hậu quả? Hậu quả gì? Con đã từng nói các người chưa biết hết khả năng của con đâu. – Minh Vương nhếch môi nhìn Bảo Ngọc cười gằn.
Đang ngồi co ro dưới đất, Bảo Ngọc thấy vậy, sợ hãi vội vàng bò đến ôm
chặt bà Ella mong sự che chở trước ánh mắt lạnh giá của Minh Vương, ra
vẻ đáng thương nói với bà:
- Bác à, anh Vương chỉ là tức giận nhất thời, chắc chắn khi anh ấy bình tĩnh lại sẽ để mọi chuyện tốt đẹp như cũ.
Bà Ella vỗ vỗ tay cô an ủi, hít sâu nuốt lại sự tức giận, quay sang nói vói Minh Vương:
- Con nên làm như vậy, ông bà thông gia sẽ tha thứ cho con.
- Đúng vậy, đúng vậy ạ.
Bảo Ngọc vội vàng gật đầu phụ họa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Minh Vương. Đổi lại chỉ là nụ cười châm biếm của anh. Minh Vương ngửa mặt lên trời
cười to như đó là chuyện ngớ ngẩn nhất trên đời này.
Ngay khi nụ cười chấm dứt, Minh Vương quắc mắt nhìn thẳng vào Bảo Ngọc gằn từng chữ:
- Cô nghĩ sau khi bắt buộc cô ấy rời khỏi tôi thì tôi sẽ tha cho cô
sao? Cô nên cảm thấy vừa lòng vì tôi còn giữ lại chút nhân từ đối với
các người.
- Đó là ý của tôi, anh định làm gì đây? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận người phụ nữ đó bước vào nhà này. – Bà Ella đứng chắn
trước mặt Minh Vương, ngăn ánh mắt đáng sợ của anh với Bảo Ngọc.
-
Vậy vì ngăn cản cô ấy mà mẹ cho phép cô ta lợi dụng quyền lực đuổi việc
cô ấy, dùng hạnh phúc của người thân của cô ấy để đe dọa cô ấy? – MV
không kìm được quát lên.
Bà Ella ngạc nhiên đưa mắt nhìn Bảo Ngọc, sau đó cố tỏ ra tự nhiên nói:
- Con bé làm thế cũng chẳng sai. Dù sao chỉ cần chấm dứt được sự mê hoặc của cô ta với anh thì tôi cũng sẵn sàng làm.
Lại một tràng cười rùng rợn được bật ra từ cổ họng Minh Vương, ánh mắt
sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bảo Ngọc, anh vừa bước từng bước đến gần cô
ta vừa nói:
- Vậy mẹ có biết cô ta dám thuê người cưỡng bức Tuyết,
sai đàn em lái xe đâm cô ấy? Mẹ có biết cô con dâu lý tưởng nhu mỳ, yếu
đuối của mẹ thực ra là đàn chị danh tiếng lẫy lừng của một bang phái
không?
Càng nói nỗi căm hận càng dâng trào trong lòng, Minh
Vương nghiến chặt răng, chỉ hận không thể bóp chết cô ả ác độc này ngay
lập tức. Cứ nhớ lại từng chuyện người yêu bé nhỏ của mình đã trải qua mà anh lại đau đớn như cắt từng miếng thịt trên người, chỉ muốn hủy diệt
tất cả những kẻ đã gây tổn hại cô.
Hoảng hốt lùi về sau theo từng bước chân tiếp cận của Minh Vương như
muốn ép chết mình, Bảo Ngọc hoảng hốt đảo mắt muốn chạy trốn, vội vàng
lao về phía bà Ella , lắc đầu nức nở nói:
- Bác à, không phải sự thật đâu, bác đừng tin.
Bà Ella chỉ đứng đờ ra không nghe thấy bất cứ chuyện gì. Hôm nay quả
thật đã có quá nhiều điều kinh hoàng khiến bà không thể chấp nhận.
Minh Vương cúi xuống bóp chặt khủy tay Bảo Ngọc nhấc lên, cánh tay ép
lực như gọng kìm muốn nghiền xương cô ta thành vụn bánh mỳ, anh rít từng tiếng qua kẽ răng:
- Cô còn chối cãi? Cô nghĩ tôi không có chứng cứ sao? Hủy hoại cô, đối với tôi điều đó chẳng có gì khó khăn.
Bảo Ngọc đau đớn kêu thét lên, sợ hãi nhìn hai ngọn lửa rừng rực trong đôi mắt lạnh giá của anh.
Bà Ella thấy bộ dạng của Minh Vương như vậy cũng vô cùng sợ hãi. Trước
giờ tuy con bà luôn tỏ ra lạnh lùng, thâm trầm nhưng nó nghe lời bà,
không quan tâm tới bất cứ thứ gì, dường như không có thứ gì trên đời này có thể tác động đến nó. Vậy mà giờ đây nó lại trở nên đáng sợ và gần
như mất kiểm soát đến vậy. Càng nghĩ bà càng sợ, vội vàng chạy lại ngăn
cản, chỉ sợ nó mất khống chế mà làm hại Bảo Ngọc.
-Vương, anh làm gì vậy? Bỏ con bé ra, không được động đến nó.
Tay Minh Vương vẫn không ngừng tăng thêm lực, tròng mắt đỏ ngầu như ma
cà rồng đang lên cơn khát. Thấy vậy, bà Ella liền quát lên:
- Có nghe thấy không? Anh không còn coi lời mẹ anh ra gì nữa hả?
Nhìn mẹ