
chằm chằm, sự uất ức và cam chịu ánh lên trong mắt, Minh Vương
đành buông tay, bước lùi lại hai bước hung hăng nhìn Bảo Ngọc đang ôm mẹ mình gào khóc, ra vẻ đáng thương. Hai tay nắm chặt đến các đốt ngón tay đều căng ra để cố kiềm lại bản năng cuồng dã của mình, anh cắn chặt môi để mùi máu trong miệng làm mình tỉnh lại đôi chút.
- Bác à,
con khổ quá. Không ngờ vì người đàn bà đó mà anh ấy định phá hủy cả công ty của bố con, còn nhẫn tâm muốn giết chết con nữa. – Bảo Ngọc vừa ôm
bà Ella vừa nói trong tiếng nấc nghẹn.
- Đừng sợ, có bác ở đây nó không dám làm gì con đâu. - Bà Ella, vỗ đầu cô an ủi.
Nghe vậy, cô ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong khi vẫn vùi đầu vào ngực bà Ella thút thít.
Đúng lúc này, vẫn bị mọi người phớt lờ từ khi bước vào, Quang Tiệp đột nhiên mở miệng, cười cười quỷ dị nhìn Bảo Ngọc:
- Thật vậy sao?
Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, bay bổng nhưng lại sắc bén như kiếm khí, chém đứt mọi chướng ngại vật phi đến mục tiêu.
Từ trước tới giờ, Quang Tiệp luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, lúc nào
cũng tán tỉnh, liếc mắt đưa tình với nụ cười quyến rũ thường trực trên
môi trước mặt mỹ nữ. Bảo Ngọc chưa bao giờ thấy sự tức giận của anh cho
nên lúc này đã sợ hãi đến mặt trắng bệch, quên cả khóc, mở mắt nhìn anh
đầy cảnh giác. Cả người run run lùi lại từng bước thận trọng khi Quang
Tiệp tiến lại gần. Trông cô ta thật nhỏ bé, đáng thương như con chuột co ro, sợ sệt trước con hổ uy vũ.
Không còn sự kiêng dè và đùa cợt ngày thường, Quang Tiệp không chút lưu tình dồn Bảo Ngọc lại sát tường.
Khi lưng cô ta vừa đập vào bức tường lạnh băng anh đã nhanh nhẹn đưa
tay ra, bóp chặt cổ cô ta như nắm cổ một con gà không hơn. Sự khát máu
và sát khí tỏa ra từ người anh không kém Minh Vương là bao. Có lẽ đây
mới là bản chất thật sự của anh. Thật ra Quang Tiệp và Minh Vương đều
rất giống nhau, chẳng qua cách thể hiện của họ khác nhau mà thôi, đó
cũng là lý do bọn họ có thể dung hòa cùng nhau lâu như vậy.
-
Cô nghĩ mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi sao? – Vừa nói ánh mắt
anh đồng thời đánh về phía bà Ella – Đoán xem tôi có dám bóp chết cô
không?
Quang Tiệp nở nụ cười quyến rũ như mọi khi nhưng lúc này Bảo Ngọc không hề thấy vẻ quyến rũ chết người đâu mà chỉ thấy rét run.
Lực đạo trên cổ dần tăng lên, không khí đang bị rút cạn từ từ, cô ta cố
gắng dùng hai tay đẩy cánh tay to lớn, vạm vỡ của anh ra, dãy dụa kịch
liệt để giành sự sống, mắt nhìn trân trân hai người kia cầu cứu.
- Cô tưởng có thể làm bất cứ chuyện gì sao? Chẳng phải là tôi sợ cô, mà đơn giản là không thèm để tâm.
- Buông…ra….Đồ…điên…. – Bảo Ngọc cố gắng nói trong khi cổ họng bị thít
chặt, hai tay cố gắng cậy tay Quang Tiệp ra nhưng vô dụng, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn người đàn ông đáng sợ trước mắt này. Khuôn mặt cô ta
chuyển từ đỏ bừng sang tím tái, từng mạch máu giữa hai thái dương đang
hiện lên rõ rệt. Lúc này cô chẳng khác nào con gà đang dãy chết.
Quá bàng hoàng và hoảng sợ trước sự việc xảy ra nhanh như chớp này, bà
Ella trượn mắt nhìn Quang Tiệp như một kẻ điên chưa từng gặp, mãi sau
mới ý thức được độ nghiêm trọng, vội vàng chạy lại cố gắng đẩy tay anh
ra, cuống quýt nói:
- Quang Tiệp cháu làm gì vậy? Mau buông con bé ra, cháu sẽ giết nó mất….Buông ra…Cháu điên rồi sao?
Quang Tiệp vẫn không thèm để ý, trong mắt anh lúc này dường như chỉ cảm nhận được động mạch nơi cổ của Bảo Ngọc đang yếu dần càng khiến anh vui sướng, cơ hồ không nghe thấy tiếng bà Ella.
- Trần Minh Vương, anh bảo nó dừng tay lại ngay. Anh muốn tôi tức chết sao? – Hoảng loạn quá,
bà Ella đành hét loạn lên, bà biết chỉ có con trai mình mới ngăn được
Quang Tiệp. Bà biết người này bình thường tuy tỏ ra kính trọng với bà
nhưng đó chỉ là phép lịch sự và vì bà là mẹ của bạn cậu ta, nhưng chưa
bao giờ cậu ta sợ hãi hay phải nhún nhường trước bà. Bây giờ sự tôn
trọng đó không còn thì trong mắt cậu ta bà chẳng là gì, lời nói của bà
cũng chẳng có chút ảnh hưởng đến cậu.
Sau một hồi bình tĩnh, lạnh lùng chứng kiến, Minh Vương liếc mắt nhìn
nét mặt tím tái, rúm ró của Bảo Ngọc, cũng chẳng phải là sự thương xót
hay đồng cảm gì, chỉ là anh nghĩ đến những lời của Như Tuyết “tha được
thì hãy tha đi”. Vì vậy, Minh Vương hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bạn,
nhẹ nhàng nói:
- Tiệp, đủ rồi.
Giọng nói của anh mạnh mẽ
và cứng cỏi truyền thẳng vào tai mọi người. Lúc này Quang Tiệp mới trừng mắt nhìn Bảo Ngọc một lần nữa rồi chậm rãi buông tay ra. Nhìn cô ta há
mồm thở gấp lấy khí, sợ hãi bám chặt vào tay bà Ella, anh nói từng chữ
rõ rệt:
- Cảm giác sắp chết thế nào? Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng
tôi nhân nhượng cô. Nếu còn để tôi gặp lại thì chắc chắn cô sẽ có chuyến du ngoạn Quỷ Môn Quan dài hạn đó.
Thốt ra những lời đe dọa
rùng rợn nhất nhưng Quang Tiệp lại tỏ ra chẳng có gì. Anh lạnh lùng nhìn bà Ella và Bảo Ngọc đang nắm chặt tay, dựa vào nhau khiếp đảm nhìn
mình, sau đó xoay người bước đ