
uyên Hân:
- Thứ hai, chuyện gần nhau lâu ngày có thể phát sinh cảm giác chán nản
thì cũng vậy thôi. Nếu cậu và anh ấy đều trân trọng và gìn giữ nhau thì
sẽ không có chuyện chán nhau, càng không có chuyện “thèm phở” ở bên
ngoài. Đồng thời không có chuyện bất hòa giữa mẹ chồng và em chồng với
mình. – NT nhấn mạnh mấy chữ vừa rồi của hai người kia, đồng thời cũng
đánh mắt về phía họ - Thứ ba, chuyện hiểu nhau càng dễ giải quyết. Hai
người lớn lên cùng nhau, vì vậy cậu và anh Minh tính cách như thế nào
hai người đều rõ như lòng bàn tay. Không thể nào vẫn còn chưa hiểu nhau
được. Cuối cùng là vấn đề tình yêu chưa chín mùi lại càng vớ vẩn. Cậu
phải hiểu, anh mình đã ba mươi tuổi, anh ấy không còn là một thiếu niên
nông nổi, coi tình yêu là trò đùa và kết hôn chỉ vì loại cảm xúc nồng
cháy, bốc đồng nhất thời. Anh ấy chắc chắn rõ ràng tình cảm của mình,
nếu không anh ấy sẽ không bao giờ mở lời với cậu. Điều đó mình tin cậu
cũng rõ ràng như mình.
Mọi người nhìn Hân gật đầu đồng ý, như vừa được thông sáng tư tưởng đảng, đồng loạt giơ ngón tay cái lên với NT thán phục.
- Tuyết à, mày không làm chính trị thì đúng là một thiếu xót trầm trọng của bộ máy nước mình. Để mày đi cãi nhau, tranh luận với Mỹ, thì có mà
Obama cũng phải méo mồm trúng gió độc. – Chị Huệ cười nói.
NT liếc mắt khinh thường nhìn chị không chấp, sau đó vui vẻ đập mạnh vào tay Hân khiến bạn đau nhăn mặt nói:
- Thành giao, quyết định đến khi mình xuất viện tổ chức luôn. Tối nay
mình sẽ thông báo với anh Minh. Chắc bố mẹ mình phải trẻ ra mười tuổi và đi khoe khắp làng mất. – NT cười nháy mắt trêu bạn.
Hân mặt đỏ như quả cà chua đánh NT, còn mọi người được một trận cười nghiêng ngả.
Sau khi chị Huệ và Hân ra về, NT năn nỉ cô y tá và cô Xuân cho cô ra
ngoài trời một lát, nếu không cô sẽ tắc thở ở trong phòng. Vì vậy hai
người kia đành đồng tâm hiệp lực khiêng cô lên xe lăn, đẩy ra ngoài.
Cơn mưa phùn đã bay mất, những tia nắng đang le lói qua các cành cây
chiếu lên mặt đất. Cây cối dần hồi tỉnh, vươn mình đón nắng mới. Vài chú chim nhỏ tung tăng nhảy nhót hết cành này sang cành khác, cất tiếng hót gọi nhau ý ới. Âm thanh của thiên nhiên thật tinh khiết và tươi sáng.
Ngồi một mình trong vườn cây, NT tắm mình trong ánh nắng tươi đẹp, đầy
sức sống của mặt trời và lắng nghe âm thanh sinh động, vui vẻ của thiên
nhiên.
Hít một hơi đầy phổi rồi thở nhẹ ra, cô thấy mình nhẹ nhõm
như thả hồn theo những con chim kia, chỉ ước gì mang theo được cả cái
thân xác vụng về và cứng nhắc này.
Những lúc như thế con người
mới thanh thản và lắng đọng, mới có thời gian và nhàm chán đến mức muốn
nhìn lại những gì đã trải qua. NT cũng trở nên sâu sắc và đa cảm hơn.
Cuộc đời của mỗi người cũng giống như đi một con đường, đi đến cuối
đường chính là lúc chấm dứt sinh mạng của chính mình. Có nhiều cách đi
và nhiều trải nghiệm khác nhau:
Có người cứ cắm đầu mà đi, không
bao giờ quay lại nhìn dù chỉ một lần. Có lẽ đến cuối đường, sau khi đã
nếm được những đỉnh cao như ý họ mới quay đầu lại nhìn và phát hiện ra
trong lúc lấy được nhiều đỉnh cao, họ cũng đánh rơi nhiều thứ quý giá mà mắt thường không nhìn thấy. Đến lúc hối hận thì đã muộn, và họ sẽ phải
kết thúc con đường của mình trong hối tiếc. Thậm chí họ cũng không có
cảm giác thành công.
Có người chọn cách vừa đi vừa nhìn lại và
làm cho họ chẳng lấy được thành công mà cũng không có quá nhiều thất bại bởi họ luôn bị giằng xé giữa đi tiếp và lùi lại, giữa hiện thực và ảo
tưởng. Cho nên họ cũng kết thúc con đường của mình trong mơ hồ, thiếu
xót....
Có người lại chọn đi ngược, quay lưng về phía trước
khiến cho họ luôn nhìn rõ và lưu giữ những gì đã qua, vì vậy họ sẽ không bao giờ thoát khỏi được quá khứ. Cuối cùng họ cũng chấm dứt quãng đường của mình trong day dứt và vướng mắc với quá khứ đã qua, làm lãng phí
hiện thực. Còn lại chỉ là đau khổ và hối tiếc….
Cuối cùng là
loại người vừa đi vừa nhìn mọi hướng. Khi leo đến một đỉnh cao họ sẽ
không vui mừng hay kiêu ngạo đến mức ngủ quên trên đó với những hào
quang chói lòa mà họ sẽ nhìn lại những gì đã trải qua để đạt được thành
công đó. Từ đó họ sẽ trân trọng và hiểu rõ, đồng thời sử dụng nó một
cách đúng nhất. Họ cũng nhìn rõ mặt đất dưới chân mình, vì vậy có thể
tránh khỏi những gồ ghề, vũng bùn hay những viên sỏi sắc cạnh để tránh
bị ngã, bị tổn thương. Họ chính là những người kết thúc con đường của
mình với nhiều thành công nhất và lãng phí ít nhất. Đến cuối con đường
họ có thể ngoảnh lại nhìn trời, nhìn mây với một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Vậy cô thuộc loại nào trong số đó? NT đưa tay hứng lấy
tia nắng trên tay mình, sau đó bật cười thích thú nghĩ lại những gì chị
Huệ đã nói. Có lẽ cô thật sự có khiếu phát triển chủ nghĩa Mác- Lê nin.
Đang cười thích thú với phát hiện mới mẻ của mình, bỗng có tiếng cười
nhẹ xen vào, NT vội vàng quay lại nhìn đằng sau nhưng không thấy bất cứ
ai, tiếng cười cũng đã tắt. Cau