The Soda Pop
Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328311

Bình chọn: 9.5.00/10/831 lượt.

t thâm trầm giống hệt bố. Một đứa trẻ ngây thơ chưa đến lúc có bộ
mặt này, QT nở một nụ cười âu yếm, véo má AD, muốn xóa sạch vẻ sâu xa
trên mặt bé, nhẹ nhàng hỏi:

- Sao hôm nay AD yên lặng vậy? Mọi ngày luôn như con vẹt mà.

- Cháu đâu phải bác, lúc nào cũng hihi haha như Mr Bean. – AD liếc mắt
khinh thường tránh tay QT khiến quạ đen bay đầy đầu anh.

Ho nhẹ hắng giọng, QT lấy lại phong độ nói:

- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

QT ra vẻ bề trên hiểu biết chuẩn bị dạy dỗ hay khuyên răn nào ngờ AD
lại không thèm nói gì, chỉ lẳng lặng quay lại ngắm nhìn cảnh vật trước
khi ngày sắp tàn. QT nhìn theo chờ đợi rồi tiu nghỉu tra chìa vào ổ,
định mở máy vì tưởng bé không muốn nói, nào ngờ AD mắt vẫn nhìn phía
trước, miệng lại bình thản hỏi một câu không liên quan:

- Bác đã thực sự yêu ai chưa ạ?

Sau một giây giật mình, mở trừng mắt nhìn AD, QT đưa tay chỉ vào bé, lắp bắp nói:

- Cháu…cháu…ý cháu là…là…cháu đang yêu? Không được, không được…mẹ cháu
mà biết sẽ đập chết chú mất….Mấy hôm nay toàn là bác đưa đón, trông nom
cháu….Không được, ngừng ngay lại…cháu mới năm tuổi, biết gì mà yêu? Đến
mức nào rồi? Cầm tay, ôm ấp hay hôn môi?... Mà thằng đấy là thằng nào?
Tên gì? Nhà ở đâu? Có học cùng cháu không?....

Yên lặng nhìn QT tuôn ra một tràng còn nhanh hơn đài phát thanh, AD không có cơ hội xen
vào một câu hay ngăn cản, đành trợn mắt bất lực cho anh thao thao bất
tuyệt như kẻ điên. Bé nhăn mày, đưa tay lên bóp trán.

Một lúc lâu sau QT mới ngừng lại, thở hồn hển nhìn AD. Lúc này bé mới thong thả đáp:

- Cháu nói cháu yêu khi nào ạ?

- Không phải cháu vừa nói sao? – QT ngơ ngác đáp.

- Cháu chỉ hỏi bác yêu đã chưa. – AD bình tĩnh trả lời.

- Đấy không phải ý là cháu đang yêu sao? Trên phim toàn diễn thế, ai
trả biết. – QT trả lời như một cái máy, ra vẻ hiểu biết. Trong phim, khi nhân vật chính muốn tâm sự hay hỏi han kinh nghiệm yêu đương câu đầu
tiên đều hỏi vậy.

AD nhìn vẻ mặt của QT đã lờ mờ đoán ra anh đang nghĩ gì, lắc đầu lôi anh về thực tế:

- Đây là ngoài đời. Cháu chỉ muốn biết bác có đủ trình độ để nói chuyện của bố mẹ cháu không thôi. Vậy mà bác lại suy nghĩ linh tinh, nói toàn
điều vớ vẩn. Nào là nắm tay, ôm ấp, hôn môi. Xem ra bác xem nhiều phim
ủy mị quá, ngay cả lời thoại cũng nhớ. – Bé nhướn mày chế giễu khiến mặt QT đỏ như *** khỉ, mở miệng ra lại khép vào, không phản bác được câu
nào.

Nắm bắt đầu mối, QT vội vàng lơ chuyện thất thố của mình, vỗ ngực tự hào nói:

- Nói về yêu khó ai qua mặt được QT này, cháu nhìn bạn gái của chú còn không rõ?

Nở nụ cười đắc ý, anh hất hàm với AD nhưng bé không thèm chấp, chỉ lạnh lùng phản bác:

- Nếu đó được coi là kinh nghiệm thì ngay cả lợn cũng có thể tuyệt thực vì tình. - Sau một giây ngừng lại, AD phớt lờ QT đang há hốc miệng như
cá mắc câu bên cạnh nói tiếp - Dù sao cháu cũng không buồn chỉnh đốn lại sự lệch lạc trong con đường tình yêu của bác. Cháu chỉ muốn nói chuyện
của bố mẹ thôi.

- Được rồi, bố mẹ cháu làm sao? Cháu nói đi. – QT sau khi bỏ qua vẻ mặt ngốc nghếch vừa rồi, sốt ruột hỏi.

Cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, AD đưa mắt nhìn ra ngoài, trở lại vẻ nghiêm túc ban đầu, bình tĩnh nói:

- Mấy mẹ nuôi của cháu đều nói bố cháu yêu mẹ cháu thực sự. – Bé dừng lại, quay sang nhìn vào mắt QT hỏi - Bác có tin không?

- Tin, tin 100%. Đây là sự thực ngay cả người mù cũng nhìn thấy, người
điếc cũng nghe thấy, chó,mèo,lợn cũng rõ. – QT đáp ngay lập tức, không
cần suy nghĩ, cố gắng lấy những ví dụ “khủng khiếp” nhất để nhấn mạnh sự tin tưởng của mình.

AD nhìn chằm chằm vào mắt QT, mong tìm
thấy một tia do dự hay trốn tránh nhưng trong đó chỉ có sự trung thực và chắn chắn. Cuối cùng bé nở nụ cười, quay đi nhẹ nhàng nói:

- Cháu biết rồi. Cảm ơn bác ạ.

- Không có chi. Còn vấn đề gì thắc mắc, cứ nói ra hết, chú tư vấn miễn
phí cho. – QT cười khảng khái, vung tay hào phóng đáp. Nào ngờ đổi lại
là vẻ mặt vô cảm và xem thường của AD, bé cười cười nói:

- Hết rồi ạ. Nếu có gì thắc mắc thà rằng cháu hỏi bạn cùng lớp còn hơn.

Kết thúc câu nói đó, mặt QT tái mét, sau đó là đỏ bừng, anh hậm hực
xoay chìa khóa, chiếc xe lao vút đi. AD không nói nữa, chỉ ngồi ngay
ngắn lại, cười vui vẻ như không có chuyện gì. Cuộc đối thoại giữa hai kẻ tỉ lệ nghịch về vóc dáng và tuổi tác nhưng tỉ lệ thuận về sự sâu sắc đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn nghiêng về bên nhỏ.

Dưới mái ngói màu đỏ sẫm vì sương gió, ánh đèn trắng trên trần nhà soi rõ cảnh ba người đang cùng nhau ăn cơm. Bà Hoa gắp cho Đức Minh miếng
thịt gà nói:

- Ăn nhanh lên rồi trở mẹ vào với em mày. Không biết đã ăn uống gì chưa, mẹ phải mang canh sú vào cho nó mới được.

Đang và cơm đầy miệng, ĐM nghe mẹ nói liền dừng lại, cố gắng nhai rồi nuốt thật nhanh, cười mập mờ đáp:

- Mẹ vào làm gì? Em con được chăm sóc tốt