Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211333

Bình chọn: 8.00/10/1133 lượt.

của nó.

- Tối
sẽ không để cạu yên.

Đôi mắt
lóe lên tia nguy hiểm, My buông lại một câu rồi đóng "sầm" cửa lại mà
đi. Cánh cửa vừa đóng, vẻ băng lãnh trên gương mặt hắn lập tức biến mất. Sao hắn
lại không đau được cơ chứ? Người hắn yêu đang bị thương kia mà. Nhưng... nếu gặp
nó, hắn sợ... sợ mình sẽ bỏ mặc tất cả để bên cạnh nó. Hắn không thể làm vậy. Nếu
làm thế, Nhiên sẽ ra sao? Nếu Nhiên có mệnh hệ gì, hắn cũng không thể sống yên.
Gia đình hắn nợ gia đình Nhiên, hắn không muốn làm người con gái này tổn
thương. Lại càng không muốn khiến nó đau khổ. Phải làm sao để vẹn cả đôi đường
đây?

* * *

- Mày
vừa đi đâu vậy?

Vừa
nhìn thấy bóng dáng My đi vào, nó liền hỏi ngay. My đang chìm trong suy nghĩ gì
đó, nghe tiếng nó liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đến mức đáng sợ. Nó có cảm giác
mình đang dần đóng băng vì đôi mắt cô bạn.

- Tao
vừa từ chỗ tên đó về. - My đáp.

- Tên
đó? - Nó nhíu mày.

- Là
người vừa chia tay với mày. - My đáp thẳng, không chút chần chừ.

- Mày
đến đó làm gì? - Mặt nó lập tức biến sắc.

- Tao
chỉ muốn nói chuyện với con bé tên Nhiên kia. Nhưng tình cờ gặp tên đó.

- Vậy
mày đã nói gì?

-
Không có gì. Tao chỉ thông báo mày đang bị thương. Mày biết hắn đã nói gì
không? - Gương mặt My càng lạnh hơn bao giờ hết.

- Đã
nói gì?

- Hắn
nói hắn cần phải chăm sóc bạn gái, nói không thể đến thăm mày. - My đột ngột
nhào tới, nắm chặt bờ vai đó. - Tao xin mày, mày không thấy hắn lạnh lùng với
mày thế sao? Mày đau khổ vì tên đó thì được cái gì? Vì một kẻ như vậy sao? Có
đáng không? Xin mày quên hắn đi. Hãy sống tốt để chứng tỏ cho hắn thấy, cái kẻ
không có tim đó chẳng là gì với mày cả. Không có hắn mày vẫn có thể sống tốt.

-
Nhưng... tao không làm được.

Gương
mặt nó trong phút chốc đẫm lệ. Vẫn biết hắn đã vô tình như thế, nó cũng không
nên đau khổ mãi vậy làm gì. Nhưng... vết thương này thực sự rất sâu. Máu chảy
càng lúc càng nhiều, không thể cầm được. Con người đó thực sự khiến nó không thể
nào quên.

- Tao
xin mày đấy! Mày không nghĩ cho mày thì hãy nghĩ cho mọi người đi. Những người
yêu thương mày, quan tâm mày cũng đang bị mày làm cho đau khổ rồi đó. Mày phải
quên, nhất định phải quên. Tao không muốn mày phải chịu thêm đau khổ nữa. Hãy
quên đi.

-
Tao...

- Hắn
đã không cần mày. Mày cần gì vì con người đó mà đau khổ. Còn có biết bao nhiêu
người quan tâm đến mày. Ba ****** chưa biết chuyện đúng không? Nếu họ biết thì
họ sẽ đau lòng như thế nào? - Gương mặt My cũng đã ướt đẫm. Thực sự nhỏ không
thể đứng yên nhìn nó như thế này. Cô bạn nhí nhảnh của nhỏ đâu rồi? Nhìn nó tiều
tụy đến thế này, thực sự nhỏ không dám tin, người trước mặt mình chính là cô bạn
thân luôn yêu đời của mình.

-
Tao... Được, tao sẽ cố. Tao sẽ tấp sống không có anh ấy.

- Cố
lên! Tao tin mày làm được!

My nhẹ
nhàng ôm lấy vai nó, để nó tựa đầu vào vai mình, mặc sức khóc. Khi con người ta
cảm thấy yếu đuối hay đau khổ, khóc là cách tốt nhất. Đứng nên cố tỏ ra mạnh mẽ,
cố tỏ ra là không có việc gì. Điều đó chỉ khiến tâm trạng thêm bức bối mà thôi.

Vài
phút sau, hơi thở đều đều của nó đã vang bên tai My. My khẽ cười. Con bé này, vẫn
luôn là vô tư như vậy. Cứ khóc một trận thoải mái là lại ngủ ngon. Nhẹ nhàng
giúp nó nằm ngay ngắn trên giường, My đắp chiếc chăn trắng muốt cho nó rồi rón
rén ra khỏi phòng bệnh.

- Thầy!
- Thấy thầy Minh ngồi ngoài cửa, My khẽ gọi.

- Ừ!
Em ấy ngủ rồi hả? - Thầy Minh mỉm cười.

- Dạ!
Thầy, em có chuyện muốn hỏi. - Đôi mày của My đột nhiên cau lại.

- Có
việc gì vậy?

- Cô
bé Nhiên đó họ là gì vậy ạ?

- Cô
bé ấy họ Triệu. Có vấn đề gì à?

- Vậy
tên đầy đủ? - My không trả lờ, tiếp tục hỏi.

- Triệu
Tĩnh Nhiên. - Thầy Minh mặc dù hơi thắc mắc nhưng vẫn trả lời.

Thật
trùng hợp. Hai gương mặt ấy có đến 6, 7 phần giống nhau, cái tên cũng vậy. Trên
đời liệu có chuyện trùng hợp vậy không? Hay thực sự, hai người này có quan hệ?

Dòng hồi
tưởng của My lùi về quá khứ 5 năm về trước...

- Chị,
chờ bọn em với!

Nó hét
ầm lên. Phía dằng trước, một cô nữ sinh với mái tóc dài mềm mại, gương mặt
thanh tú chợt dừng lại, quay đầu lại. Khi nhìn thấy bóng dáng hai cô bé dễ
thương đang tất tả chạy theo. Nhoẻn miệng cười, cô nữ sinh đứng lại chờ hai cô
bé.

- Phù!
Chị.. đi nhanh thế!

Cuối
cùng nó cũng đuổi kịp. Híc, chân ngắn đúng là bất tiện mà >o<

- Ừ lần
sau chị sẽ đi chậm lại! - Cô nữ sinh cười. - Hai đứa tìm chị có việc gì không?

- Chị,
cuối tuần này là sinh nhật em, chị đến nhé! - Nó nghiêng đầu, cười.

- Cuối
tuần, chủ nhật à? Ôi, chị lại quên béng mất, xin lỗi em nhé!

- Dạ
không sao chị!

- Mấy
giờ vậy em?

- 7 giờ
tối chị ạ! Tổ chức tại quán White Wings Angels.

- Vậy
được. Hôm đó chị cũng rảnh, chị sẽ đến.

- Chị
hứa nhé! Ngoắc tay nào!

Nó nghịc