
y
mà về đây đâu. Như thế em sẽ xảy ra chuyện gì đây?
- Thầy...
cảm... ơn... thầy! - Nó thều thào, gắng gượng nói được vài chữ.
- Ngốc!
Sức khỏe em là quan trọng nhất, đừng có vì quá đau lòng mà tổn hại mình. Dù thế
nào... thầy cũng sẽ bên cạnh bảo vệ em!
Nhắm
chặt đôi mắt, nó nép chặt hơn vào lòng thầy Minh, tìm kiếm sự che chở. Có lẽ,
hành động hôm nay của nó là quá bồng bột. Còn quá nhiều người quan tâm, lo lắng
cho nó. Dù hắn nói ra những lời đó vì lí do gì, dù cho không còn hắn bên cạnh,
nó vẫn phải sống tốt, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì những người đã yêu
thương mình.
Lá sẽ
cố sống, sống cho tương lai phái trước, dù cho... không còn cây bên cạnh.
"Chỉ
cần có anh luôn bên em như ngày nào…
Đặt
bàn tay lên tim…hứa sẽ yêu trọn đời
Chỉ cần
đưa đôi tay em sẽ không buông đâu…người ơi…
Từng
ngày dần qua đôi tim cứ thế xa rời…
Nhìn
thật sâu đôi mi…đôi mình 2 phương trời
Mà em
vẫn yêu…dù ngày qua anh vẫn không tin em…"
(Cách
xa - Kaisoul ft. Lil'N)
Cơn
mưa lại đến, đột ngột và hối hả. Làn mưa mang theo không khí lạnh lẽo tràn vào.
Mưa... gợi cho người ta một cảm giác buồn man mác, một cảm giác cô đơn và trống
trải. Mặt trời... bị che lấp hoàn toàn, giống như anh, một người em không thể
nhìn thấy, chẳng thể chạm vào, lại càng khó có thể nắm băt5s.
Hơn một
tuần rồi, hắn không hề liên lạc gì với nó, nghe nói là cũng không lên lớp. Có lẽ,
giờ này., hắn đang ở bên cạnh Nhiên. Cho đến bây giờ, nó vẫn không hiểu, hắn vì
lí do gì mà làm như vậy? Tại sao đang bình yên là thế, sóng gió lại đột ngột nổi
lên không hề báo trước? Vì sao chỉ nói một lời chia tay rồi vội vàng cất bước,
không quay đầu nhìn lại một lần. Vẫn biết dù không có cây, lá vẫn phải sống,
nhưng... phải sống bằng cách nào đây, sống như thế nào đây?
Tựa đầu
bên khung cửa kính, nước mắt nó lặng lẽ rơi. Ngoài trời mưa vẫn đang rả rích.
Là mưa, hay là nước mắt... cảu em? Tình yêu em gửi gắm, tình yêu em trao tặng,
tình yêu em tin tưởng, giờ cũng như một áng mây đen, hóa thành mưa mất rồi. Hạnh
phúc và yêu thương đã từng có, giờ chỉ còn lại niềm đau và nước mắt. Kỉ niệm
bây giờ là con dao hai lưỡi, vừa khiến em cảm thấy ngọt ngào, lại vừa khiến em
đau đớn mỗi lần nhớ lại.
- Lại
khóc sao?
Một giọng
nói dịu dàng vang lên bên tai. Nó không quay đầu, lấy tay gạt nước mắt rồi khẽ
cười:
- Em đâu
có!
- Cô
bé ngốc! - Thầy Minh ngồi xuống bên cạnh, lấy tay xoa xao mái tóc nó. - Muốn
khóc thì cứ khóc thoải mái đi, khóc cho nhẹ lòng!
-
Nhưng em thực sự không muốn khóc. - Ánh mắt nó đượm buồn, nhìn xa xăm. - Vì như
thế chỉ là vô ích mà thôi.
- Vậy
hãy quên hết đi. Gạt hết quá khứ đi, chỉ sống cho hiện tại và tương lai mà thôi.
- Em sẽ
cố. - Nó khẽ cười, gật đầu bảo thầy Minh.
Thầy
Minh mỉm cười, xoa đầu nó, gật đầu khích lệ.
- Du!
Du! Mày ở đâu rồi?
Một giọng
hét vang vọng trong bệnh viện. Nó tất nhiên nhận ra chủ nhan của giọng nói này.
Con bé này thật tình, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi.
- A!
Vừa
nhìn thấy nó, My đã phóng như bay lại, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng.
- Mày
làm sao thế? Sao lại bị đánh ra nông nỗi này! Ôi trời ơi, mặt mày sưng lên hết
cả rồi. - Chưa để nó kịp nói câu gì, My đã sốt sắng xoay xoay gương mặt nó, xem
xét cẩn thận.
- Được
rồi, chẳng phải tao vẫn sống sao. - Nó cười, đẩy nhẹ tay My ra.
- Xem ra
con quỷ như mày Diêm Vương cũng chẳng dám nhận. - My bĩu môi.
- Con
quỷ như mày Diêm Vương mới không dám nhận ý.
- Tao
làm sao bằng mày! - My chun mũi.
- Hừ,
đồ quỷ.
- À,
"chàng" của mày đâu rồi? Mấy đợt trước mày bảo với tao là hai đứa yêu
nhau rồi mà, lú nào cũng như hình với bóng. Sao giờ...
My còn
chưa nói hết câu đã vội im bặt vì nhận ra sắc mặt tái xanh của nó. Nhỏ than thầm
trong lòng. Xong rồi! Có lẽ hia người này có chuyện rồi! Thực sự nhỏ không cố ý
mà T_T
- E
hèm! Có lẽ Du cần nghỉ ngơ một chút. Chúng ta ra ngoài nhé!
Thầy
Minh mỉm cười, kéo tay My đi, để lại một mình nó trong không gian phòng bệnh
yên ắng, không một tiếng động.
Lạnh...
Dù đã
cố quên đi nhưng không cách nào quên nổi.
Một lời
nói đụng chạm vào vết thương, khiến nó lại quặn đau.
Em vốn
chỉ yếu đuối và mong manh như một chiếc lá.
Làm
sao có thể đối chọi với phong ba này.
Đôi
tay ai đã buông lơi...
... để
em một mình gục ngã...
Ngoài
cửa phòng bệnh, một cô nữ sinh đang đỏ bừng mặt vì tức giận, châm giậm xuống đất
liên hồi. Đó không phải ai khác ngoài bạn My nhà ta. Sau khi nghe hết đầu đuôi
câu chuyện, My đã rơi vào trạng thái bốc hỏa. Bên cạnh, gương mặt thầy Minh
cũng đang rơi vào trầm tư.
- Cậu
ta bị điên rồi sao?
My nói
mà như hét. Thầy Minh giật mình, vội vã ra dấu cho nhỏ nói bé lại:
- Em
nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện.
- Dạ
em... -