Disneyland 1972 Love the old s
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211294

Bình chọn: 8.5.00/10/1129 lượt.

My đỏ mặt. - Em quên mất!

- Con
bé Hà Yên đó là ai vậy thầy? Thầy chỉ em đi, em phải trả thù cho Du! - My nhìn
chằm chằm vào thầy Minh, đôi mắt ánh lên tia căm thù.

- Em định
làm gì?

- Em sẽ
cho con bé đó một trận.

- Cô
bé đo... - Thầy Minh thở dài. - ... là đai đen Taekwondo. Tốt nhát em nên suy
tính cho kĩ trước khi hành động đã.

- Thật
sao thầy? - My mở to đôi mắt, vẻ ngạc nhiên hết sức. - Vậy mà cô ta lại thách đấu
với Du môn này. Cô ta thực không biết xấu hổ mà. Bắt nạt người yếu hơn mình mà
cũng coi được.

- Thầy
vốn nghĩ Lâm sẽ thi đấu với cô ta nên không can ngăn, thật không ngờ cậu ta lại...

- Em sẽ
tính sổ cả với cậu ta nữa. Không thể để yên cho những kẻ đã làm Du tổn thương.
Còn đứa con gái tên Nhiên đó ở đâu vậy thầy?

- Em
muốn làm gì vậy? Cô bé đó bây giờ tình trạng sức khỏe cũng không tốt, em không
nên manh động.

- Em
chỉ tìm cô ta để nói chuyện thôi. Em cũng không có ý định làm gì cô ta đâu. Thầy
yên tâm!

- Vậy
được! Cô bé đó ở phòng 406, bệnh viện này.

- Dạ,
em biết rồi! Cảm ơn thầy!

Vừa
nghe được số phòng, My đã chạy biến, tốc độ có thể sánh với tên lửa. Lên được đến
tầng 4, nhỏ vuốt ngực thở dốc, nhìn xung quanh. Thấy rồi! Phòng 406! Nhỏ vội chạy
lại, xoay tay nắm cửa.

"Cạch".
Cánh cửa bật mở. My đẩy cửa bước vào. Hắn không có ở đầy nhưng chiếc áo khoác
da của con trai vắt trên chiếc ghế đã chứng tỏ hắn vừa mới ở đây. Hừ, được lắm!
Nó còn đang bị thương như thế, phỉ nằm viện. Vậy mà hắn chỉ quan tâm đến cô bạn
này.

rời mắt
khỏi chiếc áo, My liếc sang gương mặt đang say giấc ngủ. Có gì đó không ổn! My
nhíu mày, lại gần hơn.

"Ầm".
Gương mặt này... Không thể nào! Tại sao cô bạn Nhiên đó lại là... Không, nhìn
kĩ thì chỉ là có nét giống nhau. Nhưng sao lại mang nét giống người ấy nhiều đến
vậy.

- Cậu
đang làm gì ở đây vậy?

Một giọng
nói lạnh băng vang lên. My giật mình, rời mắt khỏi gương mặt Nhiên, quay lại
nhìn chằm chằm gương mặt đang cau có đằng sau.

- Đến
thăm người. - My lạnh lùng đáp lại.

- Thăm
người? Cậu là gì của cô ấy?

- Bạn!
- Trả lời không thừa một chữ.

- Vậy
sao?

Hắn
không nhiều lời thêm, lặng lẽ đặt chiếc cặp lồng lên bàn, lại gần kéo chiếc
chăn lên cổ cho Nhiên. Từng động tác đều rất nhẹ nhàng, rất ân cần. My liếc xéo
hắn. Hừ, nhìn điểm nào cũng không vừa nổi mắt. Tại sao nó lại phải đau khổ vì một
kẻ như vậy cơ chứ?

- Tôi
muốn nói chuyện với cậu!

My vẫn
lạnh giọng bảo hắn. Hắn vừa múc một tí cháo trong cặp lồng ra bát, vừa nói:

- Có
gì không?

- Tại
sao cậu làm vậy với Du?

My bực
bội với thái độ của hắn, liền xông tới, quát thẳng mặt hắn. Cánh tay hắn hơi sững
lại, gương mặt đột nhiên trầm xuống. Nhưng lại rất nhanh, các biểu hiện vụt biến
mất, khiến người ta có cảm giác vừa rồi chỉ là ảo ảnh. Khẽ nở nụ cười nhạt, hắn
đáp lời:

- Cậu
không phải bạn của Nhiên đúng không? Cậu là bạn Du.

- Phải.
Thế thì sao chứ? Trả lời câu hỏi của tôi!

- Vậy
thì... cho tôi gửi lời xin lỗi đến cô ấy. Tất cả đều là do tôi ngộ nhận. Là tôi
sai từ đầu. Đáng lẽ nên xác định rõ tình cảm của mình.

- Cậu
nói vậy mà nghe được à? - My đã cực kì tức giận, chỉ muốn một nhát đâm chết cái
tên trước mặt. Làm cho bạn thân nhỏ chịu đau khổ vậy mà vẻ mặt vẫn thản nhiên
được thế sao?

- Vậy
cậu muốn tôi phải thế nào? - Hắn cau mày nhìn My.

- Cậu...
Làm thế nào là chuyện của cậu. Nhưng... cậu cũng không thể vô tâm, thờ ơ với Du
như vậy được. Giờ nó đang bị thương như thế, cậu cũng chẳng đến thăm một lần. Cậu
có thể làm như vậy sao?

Bị
thương? Nó bị thương sao? Người hắn đột nhiên cứng lại, trái tim lỗi một nhịp.
Tình cảm trào dâng trong lòng. Hắn lúc này thực sự chỉ muốn đến bên nó, chăm
sóc nó ngay lập tức. Nhưng... nhìn gương mặt say ngủ kia, lí trí lại trở về. Hắn
không thể, không thể làm vậy. Lựa chọn giữa người yêu mình và người mình yêu...
thực sự rất khó.

- Tôi
còn bận chăm sóc người yêu tôi. Cảm phiền cậu gửi lời hỏi thăm của tôi đến Du.
- Vẫn giữ giọng nói lạnh nhạt, không một chút cảm xúc, hắn trả lời My.

- Cậu...

"Chát".
Năm ngón tay in hằn trên một bên má hắn. Hắn không phản ứng gì, vẫn lặng lẽ ngồi
yên đó. Hắn hiểu... cái tát này là xứng đáng dành cho mình.

- Cậu
có tim không hả? - My hét ầm lên. Mặc kệ đây có phải bệnh viện hay không. Nhỏ
nhịn hắn hết nổi rồi. Con người đó... rốt cuộc có hay không một chút tình cảm với
nó. Nếu có tại sao phải thờ ơ đến thế? Còn nếu không, tại sao lúc đầu lại bên
nó? Để bây giờ khiến nó ôm đau khổ một mình, còn hắn lại chạy đến bên một người
con gái khác.

Hắn
không đáp lời, cũng không có bất kì động tác gì. My nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt
nhỏ đã cay cay. Tội nghiệp cho nó. Con người này... vốn dĩ vô tình như thế sao?
Bước đi cũng chỉ để lại một lời chia tay, một lần gặp mặt cũng không có. Thật sự
là không xứng đáng với tình yêu