The Soda Pop
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211262

Bình chọn: 7.00/10/1126 lượt.

chế giễu của Hà Yên vang lên. Nó ngước nhìn lên, ánh mắt căm thù. Liệu lần
này, cô ta có liên quan gì hay không?

-
Không phải việc của chị.

- Vậy
lần này cô bỏ cuộc? - Hà Yên khẽ nâng cằm nó. - Không cần thi đấu nữa, tốn sức
thôi.

-
Cô...Hà Yên! - Nó nghiến răng. - Rốt cuộc cô đã giở trò gì?

- Tôi
sao? Tôi chẳng làm gì cả. Chẳng phải đó là do cậu ta đã chọn Nhiên sao? Là do
cô không giữ được cậu ta. Liên quan gì đến tôi chứ?

- Cô...

- Vậy
có thi hay không?

- Tôi
sẽ thi.

Nó quá
quyết, ánh mắt thách thức nhìn Hà Yên. Hà Yên cười khẩy, buông nó ra, vuốt vuốt
lại bọ võ phục của mình.

- Vậy
thì chúng ta chuẩn bị bắt đầu.

- Được!

Nó hiểu
khả năng của mình hạn hẹp, nhưng lần này, dù có thế nào, nó cũng không thể chịu
thua cô ta. Không cần biết cô ta đã làm gì với hắn và Nhiên, chỉ biết rằng nhất
quyết không thể yếu thế trước mặt cô ta.

Hà Yên
lại gần chỗ một nữ sinh đang đứng, thì thâm gì đó. Cô nữ sinh gật đầu rồi nhìn
về phái nó:

- Mời
bạn Lâm Ngọc Du lên sàn thi đấu!

Nó im
lặng bước lên. Cô nữ sinh quay sang Hà Yên, gật nhẹ đầu:

- Mời
bạn Hà Yên lên sàn thi đấu!

Đợi cả
hai chuẩn bị xong xuôi, ổn định vị trí, cô nữ sinh hô to:

- Bắt
đầu!

Hai
bóng dáng xinh đẹp bắt đầu lao đến, động tác ban đầu rất thận trọng, thăm dò dối
phương. Nhưng chỉ sau một vài động tác thăm dò, Hà Yên đã nhanh như cắt chuyển
sang lối tấn công dồn dập.

"Bụp
bụp". Phản xạ không nhanh, nó đã lãnh nguyên hai đòn vào ngực. Lùi về sau
mấy bước, nó thở mạnh, nhìn Hà Yên. Gương mặt cô ta tràn ngập sự kiêu ngạo. Hít
một hơi thật sâu, nó lại tiếp tục lao vào.

"Bộp".
Một cú đá trúng vai. Nó lại bị hất ra sau vài bước.

- Vô dụng!

Hà Yên
hừ lạnh, liếc mắt nhìn nó. Nó khẽ cắn chặt môi, căm thù nhìn cô ta, cố dùng hết
sức tung người thực hiện cú song phi.

Chân
thứ nhất rơi vào không khí, chân thứ hai tiếp tục đưa lên, nhưng lại rơi vào
không khí lần nữa. Hà Yên quả thực rất khá. Với cô ta, việc tránh những đòn tấn
công của nó dường như là điều quá đôi đơn giản. Nó khẽ cười. Xem chừng cô ta đã
có chuẩn bị hết rồi.

- Khả
năng cảu cô chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì... giương mắt lên nhìn đây.

Không
nói nhiều thêm, Hà Yên lập tức lao về phái nó, ra chân cực nhanh, tốc độ như cuồng
phong. Đợt tấn công như vũ bão khiến nó khó lòng cầm cự nổi. Dù đã cố gắng
nhưng vẫn liên tiếp trúng đòn.

"Bộp
bộp bộp". Trúng ba phát vào ngực, Nó lùi về phía sau rất mạnh, gần như đã
ngã ra sàn. Chớp thời cơ, Hà yên lao lên, tiếp tục đợt tấn công vũ bão như lúc
nãy. Trúng quá nhiều đòn, máu nóng rong lòng ngực không chịu được trào ra
ngoài. Nơi khóe miệng nó, máu tươi bắt đầu chảy ra, trong miệng toàn mùi tanh của
máu.

- Thật
kém cỏi! - Hà Yên hừ lạnh những không ngừng ra đòn. - Trước giờ chiếc thắng cảu
cô đều nhờ vào người khác. Xem ra cô chỉ là đồ vô dụng, chẳng có tài cán gì hết.
Giờ không ai ở bên cô, cô chẳng khác gì một con búp bê bày trong tủ kính, chỉ
đáng để bày, chẳng có công dụng gì khác hết.

Nó muốn
nói lại điều gì đó nhưng sức lực đã hoàn toàn bị vắt kiệt, mở mồm ra mà tiếng
nói không thể thoát ra ngoài. Mệt mỏi, nó muốn buông xuôi tất cả.. Mặc kệ,
không cần quan tâm điều gì nữa.

"Cấm
tuyệt đối không được nản lòng. Con người gặp chút khó khăn đã vội nản chí thì
sao có thể làm được điều gì". Lời hắn đột nhiên vang lên trong đầu nó.
Không thể nản lòng, không được để khó khăn khuất phục nhưng... tại sao anh lại
bỏ cuộc như thế?

- Hôm
nay tao sẽ để mày có một bài học nhớ đời.

Hà Yên
buông một câu đe dọa rồi tiếp tục tấn công. Nhưng lần này cô ta không đá vào ngực
hay vai nữa, mà chỉ tập trung vào... mặt của nó. Nó bất ngờ lùi về một bước,
đưa tay lên chống đỡ nhưng vẫn bị trúng đòn tấn công liên tiếp vào mặt. Đau
rát, gương mặt bắt đầu sưng lên. Hà yên vẫn không dừng lại, không hề quan tâm đến
bất kì ai. Những người xung quanh mở to mắt ngạc nhiên, một số nữ sinh đau xót
che mặt đi, không nỡ lòng nhìn cô gái dưới kia bị đánh một cách dữ dội như thế.

"Bộp".
Chân của hà Yên đột nhiên bị một bàn tay chặn lại. Cô ta giật mình quay ra nhìn.

- Thầy...
thầy Minh!

- Em
làm gì vậy? - Thầy Minh nhíu máy.

-
Em... chúng em chỉ là đang thi đấu thôi mà.

- Cúng
đâu cần dữ dội thế.

- Em...

"Rầm".
Cơ thể nó không trụ vững nổi, đổ rầm ra sàn. Thầy Minh giật mình, vội vàng chạy
lại, bế xốc nó lên, nhanh như cắt ra khỏi phòng tập. Ra cổng trường, bắt vội
chiếc taxi, thầy Minh lập tức đưa nó đến bệnh viện.

Nằm
trong lòng thầy Minh, nó cố mở mắt. Không phải gương mặt quen thuộc, có đôi phần
thất vọng.

- Cô
bé ngốc. Nếu không làm được tại sao phải miễn cưỡng thi đấu như thế chứ? - Thầy
Minh đâu lòng vuốt mái tóc nó. - Nếu không phải Kiệt nhìn thấy Lâm và Nhiên
trong bệnh viện, sợ em có chuyện mà báo cho thầy, thầy cũng sẽ không bỏ chuyến ba