Polly po-cket
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211320

Bình chọn: 9.00/10/1132 lượt.

/>
My
xông tới, hất mạnh tay Nhiên ra. Nhiên khẽ cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nhìn
nó.

-
Nhưng nếu không có cậu ta, chị tôi sẽ không chết.

-
Đó... đó chỉ là một tai nạn. Điều này... không ai muốn cả.

Gương
mặt My trầm xuống. Hình ảnh ngày hôm đó nhỏ còn nhớ như in. Người con gái thanh
tú, xinh đẹp như thiên thần nằm yên trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền. Chiếc
váy trắng đã bị nhuộm một màu huyết dụ. Nhưng gương mặt đó nhìn vẫn thanh bình,
tựa như đang say ngủ, chỉ là một giấc ngủ mà thôi, không phải là...

-
Nhưng tại sao.. người chết lại là chị ấy? - Giọng nói nghẹn ngào của nó vang
lên, kéo My ra khỏi dòng suy nghĩ. - Đáng lẽ... người chết nên là tớ.

- Cậu
cũng biết điều đó sao? - Nhiên lạnh nhạt nhìn nó, cười trong dòng nước mắt. -
Đúng thế! Đáng lí phải là cậu. Tại sao chị ấy đỡ cho cậu làm gì. Cậu là cái gì
cơ chứ? Tại sao ai cũng vì cậu mà hi sinh? TẠI SAO?

- Thôi
đi! Cậu nói đủ chưa? - My hết chịu nổi, nực tức đẩy mạnh vai Nhiên. - Tôi đã
nói rồi, tại sao cậu không chịu hiểu. Dù cậu có đau buồn cho cái chết của chị cậu
đến đâu, cậu cũng không nên đổ lỗi cho người khác như vậy chứ. Việc này đâu phải
do cậu ấy. Cậu đổ lỗi cái gì hả? Cậu muốn kiếm nơi trút hận thì đi kiếm người
khác đi. Đừng lôi Du vào đây!

Nhiên
chợt sững lại. Đúng là việc này không phải do nó gây ra. Nếu hôm đó không phải
là nó mà là một người khác, có lẽ chị của nhỏ cũng sẽ làm như vậy. Đó không phải
là lỗi của nó. Nhưng sự thực, nó là nguyên nhân gián tiếp gây nên tất cả. Vì thế,
Nhiên đem tất cả đổ lên đầu nó, cũng chỉ bởi tâm trạng quá hỗn loạn mà thôi.

-
Không phải! Đó chính là lỗi của cậu ta! - Nhiên đột ngột hét lên.

- Cậu...
cậu rốt cuộc là không hiểu hay không muốn hiểu vậy hả?

My tức
giận đưa tay lên, định tát thẳng xuống nhưng một bàn tay nhanh hơn đã nắm chặt
lấy tay nhỏ.

- Cậu
muốn làm gì?

Hắn
nhíu mày nhìn My, trong đôi mắt ẩn chứa chút gì đó tức giận.

- Lâm!

Giọng
nói này làm nó sực tỉnh. Bao nhiêu ngày nhung nhớ, con người này cuối cùng đã
xuất hiện trước mặt nó. Nhưng tại sao... lại có cảm giác xa vời như thế?

Hắn đứng
trước mặt nó nhưng lại lãnh đạm đến lạ, dường như là không quen biết. Đôi mắt ấy
từng ấm áp biết bao, bây giờ tại sao chỉ còn lại một sự vô tình, lạnh lẽo.
Không chút cảm xúc, ánh mắt ấy nhìn nó dường như không có chút gì gọi là tình cảm.
Tại sao? Yêu thương trước kia là gì? Bây giờ chẳng lẽ một chút cũng không lưu lại.
Đau! Trái tim chợt nhói, một nhịp tim bị lỗi. Mong muốn được gặp nhau nhiều như
thế, nhưng đến giờ phút này, thực sự đối mặt rồi, lại cảm thấy quá đau khổ. Thà
rằng không nhìn thấy nhau, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

- Đừng
khóc nữa!

Giọng
nói trầm ấm của hắn vang lên, ánh mắt hướng về nó nhưng đôi tay lại đưa ra kéo
Nhiên vào lòng. Mềm mỏng và dịu dàng, ôn nhu đến khó tin. Thái độ này chẳng phải
là thái độ trước đây hắn đối với nó sao.

- Tớ...

Như đứa
trẻ được người lớn dỗ dành, Nhiên lại càng khóc dữ dội hơn.

- Được
rồi! Có tớ ở đây rồi. Không sao đâu!

- Hức,
Lâm...

Trầm lặng.
Tất cả đều yên lặng nhìn hai con người trước mặt. Gương mặt nó dần tái mét. Cảnh
trước mặt, thực sự là đã khiến nó không chịu nổi rồi. Trái tim như muốn tan vỡ,
vết thương trong đó vốn còn chưa lành lại bị hắn cứa thêm vết mới, chồng chất
lên vết cũ. Vết dao rạch lần này quá sâu, không thể ngăn nổi dòng máu chảy ra.
Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Nó đã có lỗi gì?

-
Chúng ta về phòng đã!

Hắn dịu
dàng vuốt mái tóc Nhiên. Nhiên gật nhẹ đầu. Cả hai dìu nhau bước đi, quay lưng
lại với nó.

"Phịch".
Nó ngã khuỵu trên mặt đất. Cố gắng chống đỡ, không muốn mình yếu đuối trước mặt
bọn họ, nhưng đến giờ phút này, chịu không nổi nữa rồi. Yêu thương vỡ vụn, từng
đẹp đẽ, lấp lánh như pha lê dịu dàng, giờ đã tan vỡ chỉ vì chút sóng gió. Thầy
Minh và My nhìn thấy nó như thế, ra sức lay vai, ra sức gọi. Nó vẫn vậy, không
hề có phản ứng gì, dường như là còn không nghe thấy lời nói của hai người bên cạnh.
Trong đôi mắt nó... chỉ còn hình bóng hắn... đang đi xa... ngày một xa dần...
xa khỏi tầm tay...

* * *

- Chuyện
gì xảy ra thế?

Hắn vừa
dịu dàng lau nước mắt cho Nhiên, vừa hỏi.

- Cậu ấy
chính là người gây nên cái chết cảu chị tớ. - Ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ,
Nhiên chầm chậm trả lời.

Bàn
tay hắn chững lại. Trái Đất này cũng thật tròn, thật nhỏ bé. Không ngờ... Trùng
hợp đến vậy sao?

- Thực
ra việc này không phải hoàn toàn lỗi của Du. Việc này...

- Tớ
biết! - Nhiên cắt ngang lời hắn. - Nhưng lại không cách nào kiềm chế cảm xúc của
mình khi nhắc đến chị ấy.

- Thôi
nào! - Khẽ vuốt mái tóc Nhiên, hắn cười ấm áp, nhẹ nhàng bảo. - Chị ấy là một
thiên sứ tuyệt vời. Cái chết của chị ấy đều khiến chúng ta nuối tiếc. Nhưng chị
ấy vốn là thiên sức mà. Thiên sứ rồi cũng sẽ bay đi, trở lại nơi vốn thuộc về
mình. Chị Ngọc Nhiên sẽ không vui nếu thấy em