Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325261

Bình chọn: 8.00/10/526 lượt.

g không ai dám bước tới gần hắn nửa bước, bởi lẽ thứ nhất Phương Nhi không có ở đây và thứ hai ai cũng biết hắn hoàn toàn khỏe hơn Phương
Nhi, lần đó cô chỉ lợi dụng sự bất cẩn của hắn mà đánh chứ sức khỏe của
hắn và cả đội võ kia khó lòng địch lại được.

Thanh Chi vội chạy đến nấp sau lưng Khánh Vinh. Còn Mạnh Bảo, anh vẫn
không nói gì, không phải không nói mà là tức đến không thể nói nổi.
Khánh Vinh bật cười:

“Mạnh Bảo, tỉ thí với nhau một trận không, thắng thì tao giao Thanh Chi cho tha hồ mà xử lý!”

“Tao thèm mà mất thời gian với cái loại thua cả súc vật như mày!” - Anh hét lên một tiếng giận dữ rồi quay ngay đi.

Vân Trang hiểu ra ý anh, hiện tại anh đang vô cùng hỗn loạn, anh thực sự muốn đấm chết hai kẻ hèn hạ kia nhưng Phương Nhi đang gặp nguy kịch,
anh còn thời gian ở đây mà đánh nhau sao? Thấy anh đi, mọi người cũng
tản đi luôn, những người trong đoàn anh và đội võ của Phương Nhi thì
nhanh chóng đi cùng anh theo cô giúp việc.

Bệnh viện.

“Bác sĩ! Phương Nhi thế nào rồi!?” - Anh vội chạy đến một bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng khám.

“Cậu hỏi Phương Nhi nào? Cô gái vận động viên võ thuật ấy hả?”

“Vâng, đúng vậy! Cô ấy làm sao vậy bác?”

“Cậu quen Phương Nhi mà không biết một xíu gì về căn bệnh ngày một nặng của cô ấy!?” - Bác sĩ tròn mắt.

“Bệnh...Cô ấy bị bệnh!?” - Mạnh Bảo không tin vào tai mình.

“Cô ấy bị ung thư máu!” - Bác sĩ nói rất nhanh.

Lời nói đó như là một tiếng nổ vang lên trong tai Mạnh Bảo!

Anh bàng hoàng! Sững sờ!

Bệnh...Cô gái ấy...bị bệnh ung thư máu…

Vệt máu trên chiếc khăn ấy...

“Bác sĩ! Bác đừng đùa tôi chứ! Cô ấy còn khỏe mạnh mà!??” - Mạnh Bảo mất cả bình tĩnh, lay vai bác sĩ.

“Cậu quả thật là không biết sao? Cô ấy đã mắc bệnh lâu rồi, nhưng vẫn cố mà giấu đi. Tội nghiệp, một cô gái kiên cường, nhưng lại ngốc quá. Sao
lại phải giấu đi như thế trong khi suýt nữa thì mất mạng nếu không đưa
vào bệnh viện kịp.” - Bác sĩ thở dài.

Mạnh Bảo lùi lại mấy bước, choáng váng đến tột độ. Ai nấy cũng không thể tin mình vừa nghe thấy cái gì nữa!

“Vậy hãy cho tôi gặp cô ấy, có được không??”

“Cô ấy đang điều trị, phiền cậu đợi thêm, khi nào xong tôi sẽ báo.” - Bác sĩ nói rồi quay đi.

Không khí chìm vào sự yên lặng và đau buồn. Ai cũng quá shock, quá bàng
hoàng vì nữ vận động viên tưởng rất mạnh khỏe ấy lại mắc căn bệnh hiểm
nghèo mà nghe đến tên bệnh là hãi. Riêng Mạnh Bảo, anh ngồi thụp xuống,
dựa lưng vào tường, đôi mắt vô hồn nhìn đi đâu…

“Mạnh Bảo, anh bình tĩnh đi. Chị ấy sẽ không sao đâu nếu gặp anh.” - Cô giúp việc Lệ vội ra trấn an.

“Sao cô biết cô ấy muốn gặp tôi?” - Anh cố lấy bình tĩnh để hỏi.

“Tôi cũng nghe cô chủ kể về anh, nhưng đó là lúc anh mới gặp chị ấy, tôi nghĩ là anh cũng chẳng là gì với chị ấy cả. Nhưng sáng nay, lúc tôi
đến, thấy chị ấy ngất xỉu trong phòng. Tôi cố gắng lay gọi chị ấy dậy,
gắng sơ cứu ngay lúc đó. Chị ấy không tỉnh, nhưng nói mê...Và chị ấy gọi tên anh.”

“Gọi tôi ư?” - Mạnh Bảo quay lại, kinh ngạc.

“Chị ấy nói, giọng nghẹn ngào lắm: “Mạnh Bảo, em muốn gặp anh...Em muốn ở bên anh. Anh đừng đi, đừng bỏ em.” Tôi nghĩ mình phải đi tìm anh nên sau khi đưa chị ấy vào bệnh viện, tôi đã chạy đi tìm anh.”

“KHỐN NẠN!” - Mạnh Bảo hét lên một tiếng rồi đấm mạnh tay vào tường! Cú đấm mạnh đến mức tay anh chảy máu ròng ròng.

Minh Phú và Vân Trang hốt hoảng ra kéo anh lại:

“Anh, bình tĩnh đi! Đừng thế mà!”

“Sao tôi có thể khốn nạn đến như thế!!?? Cô ấy đã phải chịu đau khổ, là
do tôi! Là do thằng khốn là tôi!! Cô ấy không đáng phải chịu những đau
đớn như thế này!!”

“Anh! Anh hãy bình tĩnh! Không phải lỗi của anh mà. Anh đừng như thế nữa.” - Vân Trang nghẹn ngào.

Mạnh Bảo gục đầu vào tường, chưa bao giờ anh thấy giận đến thế này. Tại
sao chứ? Cô gái tốt như vậy, sao cuộc đời này lại khiến cô mắc căn bệnh
như thế?

Kẹt! Cánh cửa mở ra. Một nữ y tá nói:

“Người nhà có thể vào, nhưng chỉ một người thôi.”

Mọi người không ai bảo ai, quay ra nhìn Mạnh Bảo. Anh vội chạy vào trong phòng bệnh. Trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tiếng não
nề của máy móc ấy, cô gái nằm trên giường bệnh, tay cô đang phải truyền
máu, cơ thể cô dường như chẳng còn sức sống như ngày nào nữa. Chỉ sau
một đêm, cô gầy đi quá nhiều, mặt giờ đã trắng bệch, mắt nhắm, môi tái,
chẳng còn đâu gương mặt xinh đẹp hay cười nữa. Càng nhìn, Mạnh Bảo càng
thấy lòng quặn thắt! Phương Nhi, tại sao em cứ phải giấu? Em giấu để em
phải đau đớn như thế này hay sao?

Mạnh Bảo ngồi như bất động bên giường Phương Nhi, anh đợi cô tỉnh lại.
Nhưng cô vẫn nằm đó, đôi mắt không mở ra nhìn anh. Lúc này, sao anh muốn nhìn thấy đôi mắt đó đến thế!? Anh đã luôn tránh ánh mắt của cô, ánh
mắt đó luôn chứa nhiều nỗi đau giằng xé. Anh cứ nghĩ chỉ là nỗi đau về
tình cảm mà cô dành cho anh. Nhưng có ngờ


XtGem Forum catalog