
u Lê)
Thời gian để cuộc thi võ diễn ra giờ chỉ còn tính bằng ngày. Mà cũng đã được một tuần Mạnh Bảo thay Phương Nhi dạy đội võ rất nhiều thứ để chuẩn bị
cho cuộc thi thật tốt, dẫu sao cha anh – Mạnh Duy cũng quay về Hà Nội
rồi, cô em Vân Trang vẫn ở lại cùng anh, và tất nhiên là anh em nhà
Thiên – Phú lúc nào cũng quanh quẩn gần đó. Minh Thiên đúng là khó ưa
nhưng với em trai thì dịu dàng hết mực, ngày nào cũng dạy em học, nói
chuyện cũng rất vui vẻ.
“Mọi thứ vẫn rất ổn!” – Giọng nói thân quen vang lên.
“A lớp trưởng, đã đi lại được rồi à?” – Đội võ của cô reo lên.
“Đi lại lâu rồi, thậm chí tập tành cũng gần xong luôn. Cũng nhờ chú Hoàng Duy đó.”
“Chú Hoàng Duy ấy hả?” – Mạnh Bảo khá ngạc nhiên.
“Chắc nghe cha anh kể nên chú Hoàng Duy tới thăm tôi, tôi đã chớp cơ hội mong muốn chú giúp đỡ thi thố. Công nhận chú ấy siêu võ ghê, dạy được
võ Vovinam luôn. Thế là tôi có vài chiêu để đấu tên Khánh Vinh rồi.”
“Chẹp chẹp, chân cẳng thế kia mà Vovinam cái gì?”
“Bùn à, anh học xong Vovinam chưa mà cứ nói tôi! Tôi dễ khỏi lắm, thậm
chí chẳng quan tâm tới vết thương nữa, hoạ chăng chỉ có thay băng thôi.
Tôi phải tập gấp rút chứ, dẫu sao tôi cũng không thiên về Vovinam, tôi
chỉ muốn cho tên Khánh Vinh một trận.”
Nói rồi, để chứng minh, cô giơ chân đá thẳng luôn một anh chàng đang
đứng lơ ngơ ở đó. Anh chàng chưa kịp hiểu gì đã bay ra xa, dập cả mông
vì cú đá bất ngờ của Phương Nhi. Mạnh Bảo gật gù:
“Dùng “thí nghiệm” hơi nguy hiểm, nhưng mà đá nhẹ thế mà đối thủ đã bay
ra rồi thì không tệ chút nào đâu. Cô sẽ có khả năng thắng.”
“Tất nhiên!” – Phương Nhi vui vẻ - “Có thể là sẽ không thắng, nhưng đừng bao giờ nghĩ chúng ta thua ai hết! Hãy tự tin chiến đấu nhá, các đồng
chí đội võ trường Đ.L!”
Đội võ vỗ tay nhiệt liệt với tất cả mọi nhiệt huyết và sự quyết tâm. Mạnh Bảo cũng không thể không vui theo:
“Thôi, tập tành bao nhiêu ngày mệt rồi, chúng ta đi uống gì đó cho khuây khoả nhỉ?”
“Ố là la đi luôn! Trà đá trà chanh đi anh Bảo!”
“Giản dị thế, đi uống trà đá thôi à? Nào thì đi! Mỗi cậu tự phóng xe mà đi ra quán gần phố Q nhá!”
“Nè, thế tôi đi với anh!” – Phương Nhi túm lấy Mạnh Bảo luôn. – “Cả cái đội có mỗi tôi là con gái, mà tôi lại còn đau chân.”
“Kể với chẳng lể, vừa nói tôi không đau giờ lại đau.” – Mạnh Bảo cằn nhằn nhưng lại đột nhiên kéo tay cô đi ra phía xe mình.
“Cái xe này chắc anh mượn ở đâu hả, chứ anh mới đến đây cần gì mang theo quả xe tổ bố thế này?” – Phương Nhi châm chọc.
“Ừ tôi mượn đó, để đi tìm Thanh Linh cho nhanh, đỡ phải cuốc bộ hay xe ôm, taxi gì cho mệt. Nào lên xe!”
Phương Nhi và Mạnh Bảo vui vẻ chuẩn bị đi uống nước cùng bạn bè thì bỗng nhiên có tiếng gọi đằng sau:
“Anh gọi Thanh Linh…Là anh phải không, Mạnh Bảo?”
Mạnh Bảo chết sững người, quay lại phía sau…
Mạnh Bảo chết sững người, quay lại phía sau, cả Phương Nhi cũng quay lại. Họ kinh ngạc không nói nên lời khi nhìn thấy cô gái với mái tóc dài buông
xoã, hai mắt băng kín, mặc một bộ quần áo rách. Cô cất giọng run run:
“Anh…là anh…”
“Cô ấy…!?” – Phương Nhi há hốc.
Mạnh Bảo không tin nổi nữa, nhảy xuống xe máy, chạy về phía cô gái:
“Em…tại sao lại…” – Anh nói không nên lời nữa.
“Là Mạnh Bảo đúng không? Cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!” – Cô gái nghẹn ngào nức nở.
“Em…là Thanh Linh!?”
“Em đã nghe thấy anh gọi tên em! Mạnh Bảo, anh biết em nhớ anh lắm hay không!!??” - Cô lao tới ôm chặt anh.
Mạnh Bảo không nói được gì nữa, thật sự…thật sự cô đã trở về rồi sao!?
Thanh Linh đã trở về, ngay lúc này? Anh không tin nổi! Thực sự là giờ cô đang ở đây!?
“Tại sao…Anh nghe giọng, rồi vẻ bề ngoài, em khác đi quá nhiều…Mắt em làm sao thế này!?” – Anh cúi xuống nhìn cô thật kỹ.
“Em không nhìn thấy anh được nữa…” – Cô chua xót – “Từ cái ngày mà em
ngã xuống biển, sau những lần phẫu thuật, em nhìn không còn là em nữa.
Mắt em bị mù, sức khoẻ em cũng chẳng được như ngày xưa, giọng nói em
cũng thay đổi đi, nghe chẳng ai nhận ra em. Mạnh Bảo, 2 năm qua em đã
đau khổ vô cùng vì nhớ anh, vì phải làm osin cho một gia đình giàu có
thì họ mới bỏ tiền cứu chữa em sống sót,…Tên Khánh Vinh giao em cho
Khánh Quang, nhưng Khánh Quang lại giao em cho gia đình này, hôm đó họ
là du khách ở đảo C. nhưng thực ra họ đến từ Đà Lạt, em đã sống ở đây 2
năm với bao nhiêu tủi hờn…” – Cô gục vào lòng anh, vừa nói vừa khóc.
Mạnh Bảo vẫn ngỡ ngàng chưa tin nhưng nghe những lời kể đầy đau đớn của
cô, anh đã tin tất cả. Đây đúng là Thanh Linh của anh rồi! Anh đã đi tìm cô suốt 2 năm qua, và 2 năm đó cô cũng sống đầy bi kịch như thế này ư?
Một cảm giác ân hận, đau xót trào lên trong tim anh, vì anh mà cô phải
sống vậy, anh thật đáng chết! Anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng:
“Đừng sợ, anh đang ở bên em đây! Anh nhớ em vô cùng, em biết không?? Anh không để em rời xa anh nữa