Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324922

Bình chọn: 7.5.00/10/492 lượt.

, anh hứa đấy!!”

Anh vừa dứt lời thì giọng nói ấy vang lên run run:

“Mạnh Bảo…”

Mạnh Bảo và Thanh Linh cùng quay về hướng giọng nói ấy. Thanh Linh không nhìn thấy gì, nhưng Mạnh Bảo thì thấy. Phương Nhi vẫn đứng đằng sau
nhìn hai người, và nghe tất cả những gì mà hai người nói. Mạnh Bảo
thoáng giật mình khi nhìn thấy trong đôi mắt cô là sự thất thần, có gì
đó đau nhói không biết diễn tả như thế nào.

“Phương Nhi, cô sao thế?”

“Đằng kia…” – Phương Nhi chỉ ra phía xa.

Mạnh Bảo giật mình nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy một toán người đang
chạy về phía họ. Thanh Linh cũng nghe tiếng bước chân, vội nói:

“Là bọn của Khánh Vinh…Chúng nó đang đuổi em!”

“Hả? Đuổi em?”

“Chúng nó phát hiện ra em nên tiếp tục truy đuổi, tên Khánh Vinh đó
không nghĩ là em còn sống, không nghĩ là cha hắn còn lương tâm giao em
cho người khác. Giờ thì hắn quyết đuổi em bằng được để bắt sống em, hắn
không muốn anh tìm ra em! Mau chạy đi, Mạnh Bảo!”

“Không, anh phải ở lại đây dần chết bọn chúng!”

Phương Nhi tức giận hét lên:

“Đồ con bò, anh có biết cô ấy không thể làm gì được, một tay anh liệu có bảo vệ nổi cô ấy không mà đòi to mồm!? Đi ngay đi, tôi sẽ ở lại đây đối phó.”

“Nhưng cô…”

“Tôi không đánh đấm đâu, đừng có lo tôi bị thương! Đi ngay trước khi
chúng nó bắt Thanh Linh của anh lần nữa!” – Cô gào to nhưng mấy chữ
“Thanh Linh của anh” làm cô suýt nghẹn giọng.

Mạnh Bảo không biết làm gì nữa, buộc phải bế Thanh Linh chạy đi ngay.
Tốc độ chạy của anh nhanh như thần nên đã biến mất rất nhanh, để lại
Phương Nhi đứng đó với ánh mắt dõi theo chất chứa đầy hụt hẫng và nhói
đau…

Cô cố gắng lấy hết bình tĩnh quay lại, đối đầu với nhóm người đang đuổi theo Thanh Linh. Khánh Vinh đi đầu bọn, hất hàm:

“Đây không muốn đối đầu với cô đâu, có thấy con bé mù nào chạy qua đây không?”

“Anh hỏi gì tôi không hiểu.”

“Cái đầu cô ngu lắm sao mà không hiểu? Tôi chắc chắn cô thấy cô ta rồi!”

“Bộ thấy cô ta thì anh sẽ làm gì?”

“Còn làm gì nữa! Tất nhiên là cho cô ta một nhát chết luôn, và thế là khỏi ai nhìn thấy cô ta nữa cho đỡ ngứa mắt.”

Tự dưng Phương Nhi thấy trong lòng khác hẳn. “Cho cô ta một nhát chết luôn” ư? Thế có phải là Thanh Linh sẽ chết không? Thanh Linh chết rồi thì không
ai thấy cô ta nữa, Mạnh Bảo không nhắc đến cô ta ngày ngày nữa, thậm chí qua một thời gian biết đâu anh sẽ quên cô ta vì cô ta đã chết rồi. Nếu
như vậy, chẳng phải là…rất tốt sao…?

“Thế cô thấy cô ta chứ? Cô nói cho tôi biết được không?” – Khánh Vinh tiếp tục.

“Ừ tôi có thấy!” – Phương Nhi nói rất nhanh nhưng im bặt cũng rất nhanh.

Nói cho Khánh Vinh biết, rồi anh ta giết Thanh Linh, sau đó thì gì nữa?
Sau đó liệu cô có được để ý chút nào không hay là hình bóng người con
gái kia sẽ tạc mãi vào trái tim của Mạnh Bảo đến suốt cuộc đời anh?

“Vậy cô ta chạy hướng nào?”

“Tôi chỉ để ý có một cô gái chạy qua đây thôi, tôi đang mải nghĩ nên
không để ý! Mà có vẻ cô ta chạy nhanh lắm, vấp ngã suốt chắc vì mắt mù
thế mà vẫn chạy được mới hay chứ.”

“Ôi giời cô ta hỏi đường mấy người qua lại nên chạy được đây mà, vả lại
đường ở đây vắng nên chạy được. Thôi nói với cô thật mất thời gian!” –
Khánh Vinh kéo nhóm người của mình đi mất luôn.

Và giờ đây, chỉ còn mình Phương Nhi bơ vơ giữa con đường vắng. Khánh
Vinh không tìm thấy Thanh Linh, còn cô ta thì đang ở bên Mạnh Bảo…Chỉ
vì cô đã giấu, cô không nói ra sự thật cho Khánh Vinh. Vì cô không muốn
ai đó phải chết để ai kia buồn khổ, vì cô lại nhu nhược giữ nỗi đau về
riêng mình.

Cô muốn ch.ử.i thề! Cô ghét cảm giác bị bỏ rơi! Cô ghét khi phải trở
thành người đứng sau! Nhưng cô có thể làm gì đây? Cô chẳng là ai cả,
chẳng là gì trong trái tim người con trai mà từ lúc nào cô đã trót yêu…

“Lớp trưởng, chờ mãi không thấy cậu đi ra quán uống nước. Đứng đây làm gì thế?” – Một người bạn của cô vừa đi đến.

“Biến đi, đừng có quan tâm!” – Cô quát lớn, ngửa mặt lên trời để cố ngăn dòng nước mắt rơi ra khỏi khoé mi – “Cuối cùng cô ta cũng trở về rồi!
Tôi đúng là con ngu xuẩn mà! Trời ơi là trời, trời đối xử với tôi thế
này hay sao!?”

“Phương Nhi…”

“Tôi bảo cậu biến đi, tai cậu điếc à!!??” – Cô quay lại hét lớn, rồi vụt chạy đi trong sự ngạc nhiên của người bạn.

Mạnh Bảo chạy chỉ trong mấy phút đã xa tít tắp đi tận đâu. Đến một bờ đê,
anh mới đặt Thanh Linh xuống. Lúc này anh có thể nhìn kỹ cô hơn nữa,
dáng vóc cô vẫn thế chỉ là hơi gầy guộc xanh xao, mái tóc dài đẹp vẫn
còn, chỉ là trên người cô rất nhiều vết sẹo, vết thương phải băng bó, và đôi mắt kia không còn nhìn thấy gì nữa mới là thứ làm anh đau lòng…

Anh cúi xuống, đưa tay vuốt tóc cô, nghẹn đắng nói:

“Em không nhìn thấy anh được nữa sao?”

“Mạnh Bảo…” – Cô nắm lấy tay anh – “Em thực sự muốn thấy anh! 2 năm rồi, em muốn xem anh thay đổi tới chừng nào.”


80s toys - Atari. I still have