Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324942

Bình chọn: 8.5.00/10/494 lượt.

>“Anh vẫn thế mà! Anh vẫn không nguôi được nỗi nhớ em. Vì anh mà em chịu
quá nhiều đau khổ.” – Anh lại lao đến ôm chặt cô, cô vùi mặt vào lòng
anh thật ấm áp.

“Em đã sợ lắm. Sợ rằng không bao giờ gặp lại anh nữa. Nhưng cuối cùng
ông trời vẫn cho em gặp lại anh. Mặc dù không nhìn thấy anh nữa, em vẫn
cảm nhận được hơi ấm của anh, em vẫn nghe được giọng nói của anh. Em mất tất cả rồi, mất cha, mất mẹ, và mất cả Thanh Chi nữa, giờ em chỉ còn
anh mà thôi.”

Lời nói của cô càng làm cho anh thêm xót xa, cô vẫn yêu anh nhiều đến
vậy sao? Bao nhiêu năm nhung nhớ, tủi hờn, đau khổ, cô vẫn chịu đựng để
có được ngày hôm nay…Thật sự cô chính là Thanh Linh, không còn ai vào
đây nữa!

“Mạnh Bảo…Cho em được nhận lại tình yêu của anh được không?” – Cô đưa tay tìm đến khuôn mặt anh, khẽ vuốt nhẹ.

Chỉ thế thôi là anh đủ hiểu. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng định hôn cô…

“Tôi không nghĩ đây là lúc tình cảm đâu!” – Giọng nói đó vang lên làm cả hai giật mình.

Mạnh Bảo ngẩng lên. Phương Nhi đang đứng nhìn anh và Thanh Linh. Đôi mắt của cô hình như ầng ậc nước, và loé lên những tia lửa giận dữ đang cố
kìm nén. Thực sự trong lúc này, cô như muốn bốc hoả.

“Phương Nhi, cô…”

“Người ngợm cô ta thế kia mà anh còn hôn với chẳng hít! Mau đưa cô ta
vào bệnh viện đi, bị thương hết rồi kia kìa. Tôi đã cứu hai người đó,
giờ thì hai người còn chạy ra một chỗ mà tâm sự với nhau à, sến khiếp đi được!” – Cô chỉ nói thế rồi quay ngay đi.

Thanh Linh vội hỏi:

“Cô ấy…là ai thế anh…?”

“Em đừng lo, cô ta có vẻ đanh đá thế nhưng thực ra rất tốt bụng. Không
hiểu sao tự dưng nói năng khó nghe như vậy nữa. Mau vào bệnh viện thôi,
trông nhìn em tiều tuỵ quá.”

BỊCH BỊCH BỊCH!

Cả bệnh viện như náo loạn cả lên vì Minh Thiên, Vân Trang, Minh Phú cùng đoàn người đi tìm Thanh Linh chạy như bay vào tìm phòng bệnh. Họ chạy
cứ phải nói là không cần biết trời đất là gì, không cần biết có đâm ai
không, chỉ biết là trong đầu họ đang có ý nghĩ duy nhất “Thanh Linh đã
về”.

“Thanh Linh!!” – Minh Thiên chạy vào đầu tiên.

Trong căn phòng bệnh, Mạnh Bảo đang ngồi bên cô gái ấy. Tuy đôi mắt đã
bịt kín, nhưng dáng vóc, mái tóc kia,…Đúng là Thanh Linh, không sai vào
đâu được! Nghe tiếng gọi, cô khẽ hướng về phía Minh Thiên:

“Là anh hả, Minh Thiên?”

“Em…Là em thật sao Thanh Linh!? Em về rồi?”

“Em đã trở lại đây mà.”

“Trời ơi!!!” – Vân Trang lao ngay đến ôm chầm lấy cô – “Em lo cho chị
lắm chị biết không!? Em đã không ngờ là chị phải sống đau khổ như thế,
vậy mà chị vẫn trở lại đây được. Chị Linh, cuối cùng chị em ta cũng gặp
nhau rồi! Chị nhớ em không, Vân Trang đây chị!”

“Chị nhớ, chị nhớ…” – Thanh Linh phải đẩy đẩy Vân Trang ra vì cô ôm mình quá chặt – “Chắc giờ em lớn và xinh đẹp lắm, tiếc là chị không thấy em
nữa.”

“Không sao! Chị đã về là tốt lắm rồi!”

“Đúng đó, em cũng rất lo cho chị. Vì chị mà anh trai em bỏ cơm bỏ ngủ.” – Minh Phú cũng thêm vào.

Minh Thiên không biết nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quay đi giấu những giọt
nước mắt hạnh phúc. Lần đầu tiên anh khóc vì gặp lại một người con
gái…Anh thực sự hạnh phúc, cuối cùng cô cũng đã trở về, cô vượt qua bao
sóng gió để trở về đây. Còn Mạnh Bảo, cũng chẳng cần nói cũng biết, giờ
đây người ta lại thấy nụ cười rạng rỡ của anh, anh như phát điên vì vui
khi ôm trong vòng tay người con gái của mình – người con gái anh đã
nguyện yêu mãi mãi. Tất cả mọi người đều mừng vui…

…chỉ có cô gái ngoài kia dường như tưởng mình đã ngã quỵ…

Đúng lúc đó có một bác sĩ đi qua, thấy cô đứng ở ngoài phòng bệnh thì nói:

“Cô là Phương Nhi phải không? Hôm trước cô khám ở đây.”

“Hả? Vâng, là tôi!”

“Chân cô đã khỏi rồi chứ?”

“Vâng, khỏi rồi ạ! Nhưng mà ông à, còn cái…”

“Ừm tôi cũng đang định gọi cho cô để đến lấy cái đó đây, tôi cũng chưa biết kết quả thế nào. Cô đi theo tôi đến gặp bác sĩ Đức!”

Phương Nhi vừa đi khỏi thì có một cô y tá bước vào trong phòng bệnh:

“Mọi người có thể để tôi đưa bệnh nhân Võ Thanh Linh đi một chút không
ạ, hiện tại cô ấy vẫn cần khám tiếp vì bị thương khá nhiều.”

“Được!”

Mạnh Bảo vui vẻ gật đầu, bế Thanh Linh đặt vào chiếc xe lăn và cô y tá
đẩy xe cô đi. Đang đi dọc hành lang, chợt Thanh Linh nghe thấy tiếng
nói:

“Phòng này ạ bác sĩ?”

Thanh Linh nói với cô y tá:

“Cô đang đưa tôi đi đâu đấy?”

“Đến phòng chữa bệnh cho cô thôi!”

“Nhưng mà hiện thì tôi đang ở chỗ nào đây, mắt tôi có nhìn thấy gì đâu?”

“À cô đang sắp tới chỗ của bác sĩ Khang Đức, một bác sĩ chuyên về xét
nghiệm máu. Mà chỗ này đâu có dành cho cô, cô cứ hỏi làm gì? Chúng ta
chỉ đi qua thôi mà, phòng bệnh của cô ở đằng kia.”

“Cho tôi dừng lại chỗ cửa phòng bác sĩ Đức đó đi, còn cô có thể lấy giùm tôi lọ thuốc tôi để quên ở phòng được không? Tôi đang cần.”

“Ừm cô thật là…Thôi được! Đợi tôi chút!”


XtGem Forum catalog