Ring ring
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324675

Bình chọn: 7.5.00/10/467 lượt.

lửa giận dữ, anh
quay người đi thật nhanh. Thanh Chi đuổi theo:

"Trông Minh Thiên có vẻ như bị ngã xuống nước, chắc là cũng do anh ấy đang gặp nguy hiểm."

"Thanh Chi!" - Đột nhiên Mạnh Bảo quay phắt lại - "Nói anh nghe em đã nhìn thấy gì?"

"Là sao cơ?"

"Chẳng phải lúc chạy đến gặp anh thì em thấy cái gì sao?"

Thanh Chi nghe vậy, ra mặt sợ sệt:

"Thực ra thì...Nói ra sợ anh sẽ giận..."

"Nói đi, anh không làm gì em đâu!"

"Em...em..."

"Nhanh!"

"Em thấy chị Thanh Linh đi cùng anh Minh Thiên!"

Mạnh Bảo nghe như sét đánh ngang tai.

"Mạnh Bảo, em thực sự không muốn giấu anh. Thực ra trước đó, cái ngày mà chị được gặp Minh Thiên, có vẻ như chị ít nói chuyện về anh hơn. Ngày
trước mới yêu anh, chị nói với em toàn là nói về anh, nhưng sau khi gặp Minh Thiên, chị ít bàn về anh mà toàn nói chuyện khác, nhưng rất hay
đề cập tới anh chàng giàu có đẹp trai nào đó. Rồi sau cái ngày chị bị
Khánh Quang phanh phui sự thật, em đã rất thương chị, tới an ủi chị thì chị toàn nói "muốn chia tay anh Mạnh Bảo" thôi. Em không muốn làm anh
buồn, nhưng, em đã nghe thấy và em thất vọng lắm..."

Thanh Chi vừa lí nhí nói, vừa ngẩng lên nhìn Mạnh Bảo. Gương mặt anh bàng
hoàng, sững sờ đến tột độ, như không muốn tin vào những gì Thanh Chi
nói. Nhưng Thanh Chi là em gái của Thanh Linh, thì làm sao có thể sai
đây? Cô nói chia tay anh, cô cứ không muốn anh bên cô rồi lấy lý do anh chịu khổ, cô lén lút cái cuộc điện thoại với "người bác" nào đó, và rồi cái cảnh kia với Minh Thiên,...Mạnh Bảo như con thú dữ bị thương, anh hét lên một tiếng đầy giận dữ rồi chạy đi, để lại đằng sau nụ cười độc ác của Thanh Chi.



Sau khi đưa Minh Thiên đến bệnh viện, Thanh Linh mệt mỏi đi trong rối bời.
Bãi biển này lại vắng tanh và chẳng có ai nữa. Những lời của Khánh Quang càng khiến cô thêm nhức đầu, cô lại rơi vào cái bẫy của hắn rồi. Rốt
cuộc mẹ cô ở đâu? Bị hắn giết thật hay không? Sao mọi thứ lại rắc rối
đến thế này chứ!?

Cô cảm thấy buồn và trống trải. Tự dưng cô nhớ tới lá thư mình viết cho
Mạnh Bảo sáng nay. Cô nhớ anh quá, cô muốn được gặp anh. Cô giở điện
thoại ra, nhắn một cái tin thật dễ thương để Mạnh Bảo vui:

“Anh yêu, hẹn gặp anh ở mỏm đá cao nhất đảo nhé! Anh biết chỗ đó rồi
phải không nhỉ? Chỗ đó ngắm biển là rất đẹp, nhất là được ngắm cùng anh
nữa. Em nhớ anh quá đi.”


Nhưng cô không biết, tin nhắn đó vô tình làm cho cơn giận của ai kia bốc lên ngùn ngụt…

Cô lặng lẽ đi lên phía mỏm đá cao nhất của hòn đảo. Đây là một mỏm đá
rất cao, phía dưới nó là những vách đá nhọn nên sóng xô vào càng mạnh
hơn. Nhưng khi đứng từ mỏm đá này mới thấy biển đẹp đến mức nào. Bầu
trời thêm rộng, biển thêm mênh mông, khung cảnh này thật yên bình. Nhưng Thanh Linh cảm thấy điều gì không lành. Những đám mây đen từ đâu bay
tới tối mịt cả bầu trời, đằng xa có ánh chớp giật, gió thổi rất mạnh,
tiếng sấm đì đùng như báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn. Sóng biển dậy
cao, tung vào những bãi đá. Biển động rồi. Liệu cô có ngắm được biển với Mạnh Bảo nữa không đây?

Đang lo lắng vẩn vơ thì cô nghe tiếng bước chân đến gần. Thanh Linh khẽ
mỉm cười, nghe tiếng là cô biết ai rồi. Cô quay lại, cười một nụ cười
thật tươi và hiền dịu:

“Anh đến rồi à?”

Nhưng nụ cười của cô bị dập tắt ngay khi nhìn thấy gương mặt người cô yêu.

Không còn ánh mắt dịu dàng, không còn nụ cười ấm áp, thay vào đó là một
gương mặt sầm tối, ánh mắt như nảy lửa đang chĩa vào cô. Cô ngạc nhiên
nhìn anh, nụ cười của cô cũng méo xệch đi, không hiểu vì sao trông anh
có vẻ rất tức giận đến như vậy.

“Mạnh Bảo, sao thế?”

“Đừng vờ vịt nữa đi!” – Giọng anh vang lên lạnh lẽo.

“Anh nói gì? Em vờ vịt anh cái gì?” – Cô chẳng hiểu gì cả.

“Tôi buồn nôn với cái tin nhắn của cô! Cô không cần phải bắt cá hai tay một cách giả tạo đến thế chứ?”

Thanh Linh từ ngạc nhiên chuyển sang bàng hoàng:

“Em bắt cá hai tay ư? Anh đang nói gì thế!? Anh có làm sao không vậy?”

“Cô mới làm sao đó, đừng có giả ngây giả ngô với tôi! Tôi không ngờ tôi
đã yêu cô như vậy mà cô vẫn lừa dối tôi để yêu tên Minh Thiên đó!!” –
Mạnh Bảo phẫn nộ.

Thanh Linh nhớ lại lúc mình hô hấp nhân tạo cho Minh Thiên, vội vã thanh minh:

“Anh nhìn thấy em với anh ấy sao? Em không có ý định gì, chỉ vì anh ấy ngã xuống nước nên…”

“Chẳng phải ngay từ đầu cô đã nói dối tôi là đi gặp bác để đi gặp hắn sao!!??” – Mạnh Bảo cắt ngang lời cô.

“Anh…nói gì…?” – Cô lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch.

Mạnh Bảo cứ thế tiến về phía cô:

“Tôi đã luôn nghĩ cô là một cô gái tốt, nhân hậu, không bao giờ lừa dối
ai! Tôi yêu cô vì cứ ngỡ rằng trái tim cô trong sạch, tinh khiết, ngay
cả khi biết được quá khứ đen ngòm của cô thì tôi vẫn tin cô là một người trong sáng. Chỉ cần chúng ta yêu nhau thật long, tôi sẵn sang bỏ qua
tất cả những lỗi lầm trong cuộc đời cô, vì tôi thực s