Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324704

Bình chọn: 10.00/10/470 lượt.

ự đã rất yêu cô!
Nhưng cô làm gì với tôi đây!? Cô suốt ngày cứ nói vẩn vơ muốn tôi rời xa cô để tôi khỏi đau khổ, nhưng thực tình là cô đi cùng tên Minh Thiên.
Phải rồi, có hắn thì cô không sợ gì nữa, hắn giàu có như vậy sẽ dùng
tiền để bảo vệ cô khỏi dư luận mà! Cô sẵn sàng lừa dối rồi đạp đổ lên
tình yêu mà tôi dành cho cô như thế!!!”

Mỗi lần anh nói là một lần cô lùi lại phía sau, cô bàng hoàng không tin
mình đã nghe thấy cái gì nữa. Giọng cô run rẩy pha lẫn giận dữ và đau
xót:

“Tôi không hiểu ai mới là kẻ lừa dối ai đây!”

“…” – Mạnh Bảo nghe câu đó tự dưng im bặt.

Thanh Linh tiếp tục lùi lại, cô cảm thấy muốn tránh xa con người đó.
Trong đôi mắt đẹp của cô giờ đã có đầy sự tuyệt vọng và đau thương:

“Anh đã từng nói là luôn tin tưởng tôi…”

“…”

“Anh đã từng nói sẽ luôn ở bên tôi, không bao giờ nghi ngờ tôi, luôn lắng nghe tôi…”

“Cô…”

“Vậy mà giờ anh nói với tôi những lời như thế!!??” – Cô hét lên đầy đau
đớn – “Anh không thèm nghe tôi giải thích! Anh nói thẳng vào mặt tôi
những lời nói đó. Anh có biết mỗi lời nói của anh là một con dao giết
người hay không!? Kẻ nào đã nói yêu tôi, đã ngọt ngào với tôi, lúc nào
cũng nói những lời có cánh với tôi? Hay chỉ là một kẻ lừa dối, ghen
tuông, sẵn sàng nói những lời cay độc nhất với người mà anh nói là anh
yêu đấy! Anh tưởng anh là ai? Anh nghĩ anh quan trọng với tôi đến mức
lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ về anh thôi à!? Tôi nhận ra Minh Thiên còn tốt hơn anh gấp ngàn lần!”

“Thanh Linh…” – Mạnh Bảo tự dưng thấy có gì đó đau xót.

“Tôi mất cả rồi. Mất mẹ, mất cha, mất đi tuổi thơ và tình yêu thương.
Tôi đã sống đủ trong cái quá khứ đen ngòm như anh nói, và giờ đến người
mà tôi đã yêu bằng cả trái tim cũng đã sẵn sàng giết chết tôi!!!”

Cô hét lên đầy tuyệt vọng, và ngửa người ra sau!

“KHÔNG, THANH LINH!!”

Mạnh Bảo bàng hoàng vội lao tới định tóm lấy tay cô, nhưng muộn mất rồi! Cô rơi ra khỏi mỏm đá, lao thẳng xuống biển đang tràn những con sóng
dữ.

ĐOÀNG! Mưa trút xuống ào ào. Từng hạt mưa tới tấp rơi xuống như nỗi đau
vô bờ của trái tim đã vỡ tan! Mạnh Bảo bàng hoàng, sững sờ, nhận ra một
phút mất lý trí mà anh đã khiến con người cô đang cố gắng mạnh mẽ đã
tuyệt vọng, buông xuôi tất cả. Như có hàng ngàn con dao đâm vào trái
tim, Mạnh Bảo lao xuống theo cô, cố với lấy bàn tay đang rời xa anh dần.

Còn nỗi đau nào đau hơn nỗi đau này

Còn sự chia ly nào lại bi ai và cùng quẫn đến như thế!?

Nỗi đau khi mất đi niềm tin

Chia ly khi con tim đã chết

Để rồi buông lơi bàn tay đã từng bên nhau hơi ấm

Quá khứ mãi mãi tàn phai trong bọt sóng đại dương!


Tùm! Mạnh Bảo rơi xuống biển, nhờ tài bơi giỏi nên anh vẫn bơi được lên. Mặt biển nổi sóng, từng đợt sóng cao và mưa bão khiến anh không nhìn
thấy gì cả nữa. Bầu trời đen kịt không còn một ánh sáng. Anh hét gọi tên cô, vừa gọi vừa bơi đi tìm cô. Không có tiếng ai trả lời anh cả! Đau
đớn, ân hận, Mạnh Bảo như phát điên lên khi sóng biển và mưa gió liên
tiếp cố dìm anh xuống biển. Sóng đẩy anh ra phía vách đá nhọn hoắt. Giật mình khi nhìn những vách đá đó, anh linh cảm điều gì chẳng lành, liền
để sóng đưa mình đến rồi nhanh chóng bám vào một tảng đá. Vừa lúc anh
định lên bờ thì…

Trên mặt nước, có cái gì đang trôi. Là chiếc nơ cài trên đầu Thanh Linh! Chiếc nơ xanh nhuốm đỏ màu máu…

Mạnh Bảo nhìn ra hướng chiếc nơ đã trôi đến. Anh bàng hoàng.

“THANH LINHHH!!!!”

Anh lao đến chỗ cô trong cơn hoảng loạn. Sóng đã đẩy cô va vào vách đá
rồi lại đẩy cô ra biển. Cả một vùng biển nhuộm một màu máu đỏ. Cô đã
ngất lịm đi vì đau đớn. Trên người cô là những vết thương do va đập quá
mạnh, vách đá nhọn đã đâm cô không khác gì những con dao!

“Thanh Linh, tỉnh lại đi! Thanh Linh!” – Anh ôm cô vào lòng, rồi vội vã bơi về phía bờ.

Bờ cát trắng giờ đây thấm màu đỏ của máu. Mạnh Bảo bàng hoàng khi vén
tóc đang che mặt Thanh Linh ra, gương mặt xinh đẹp của cô đã đầy những
vết thương do đá quệt qua. Anh nâng đầu cô lên, lay mạnh cô, gọi cô đến
khản giọng:

“Thanh Linh, anh van em, tỉnh lại đi!! Tỉnh lại nhìn anh đi!”

Anh đã làm gì thế này!? Anh đã khiến cô ra nông nỗi này! Anh đã hại cô,
chính tay anh – kẻ đã nói sẽ bảo vệ cô nhưng lại hại cô, giết chết niềm
tin mà cô đã dành cho anh. Cô đã luôn yêu anh, chung thủy với anh, nhưng tại sao anh lại nghi ngờ cô? Anh không còn lý trí nữa sao!? Một loạt
câu hỏi rối rắm, nhằng nhịt trong đầu anh, đi kèm với những câu hỏi ấy
là nỗi đau ân hận, day dứt, ngay lúc này đây anh muốn là kẻ bị va vào
vách đá chứ không phải cô! Thân hình mong manh, nhỏ bé đã bị cả vách đá
đầy đá nhọn đâm xuyên qua, không chỉ đâm vào thân thể mà đâm cả vào trái tim đau đớn của cô. Mạnh Bảo hét lên đầy tuyệt vọng:

“Thanh Linh, anh là thằng khốn, em mau tỉnh lại đánh chết anh luôn đi!!! Thanh Linh, đừng rời xa anh, anh sai rồi, em tỉnh lại đi!!”

Và lúc đó, cô


Insane