Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324715

Bình chọn: 9.5.00/10/471 lượt.

n không thấy “Thanh Linh” đâu nữa. Cô đã
chạy đi nấp sau một thân cây to. Cô đâu phải Thanh Linh, cô chính là
Thanh Chi. Thanh Chi khẽ mỉm cười khi mình đã “dụ” Minh Thiên thành
công.

Minh Thiên tiếp tục đi tìm, và khi chạy hết ngã rẽ, anh nhìn thấy cô gái ấy đang bước đi vội vã. Cô gái có chiếc nơ màu xanh…Lần này thì cô
chính là Thanh Linh thật, cô đang trên đường đến chỗ mà Khánh Quang hẹn. Minh Thiên vẫn không một chút gì

nghi ngờ, tiếp tục bám theo cô để xem cô đi tới đâu.

Nơi cô đến là một cái sân rộng, Khánh Quang đang thản nhiên ngồi giữa
hàng loạt các võ sĩ khoẻ mạnh đứng chắn đường cô. Cả Khánh Vinh cũng
ngồi đó, cười:

“Thanh Linh, muốn gặp lại mẹ thì cho chúng tôi thử thấy tài năng của cô đi xem nào!”

Cô gái nóng lòng muốn gặp mẹ không hề biết, Khánh Quang và Khánh Vinh
không hề giữ mẹ cô lúc này. Cô dần rơi vào cái bẫy khổng lồ của chúng:

“Nhào vô đi!”

Mạnh Bảo sốt ruột ngồi đợi ở khách sạn, sáng sớm nay khi anh tỉnh dậy thì cô đã đi và để lại cho anh lá thư: "Em đi đón bác của em một chút, chiều nay em sẽ gọi anh ra, rồi chúng mình lại đi chơi tiếp nha." Dòng thư dễ thương đó khiến anh an tâm phần nào, nhưng sao cô đi là anh thấy nhớ nhung, thấp thỏm.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Mạnh Bảo đi ra, thấy Thanh Chi hốt hoảng:

"Anh Mạnh Bảo...Nhanh lên!"

"Sao thế, Thanh Chi?"

"Em thấy chị Thanh Linh..." - Thanh Chi hổn hển.

"Thanh Linh làm sao? Cô ấy gặp chuyện gì à?" - Mạnh Bảo giật mình.

"Anh cứ đi theo em!" - Nói rồi cô vội chạy đi, Mạnh Bảo cũng chạy ngay phía sau.

Những tên võ sĩ ngay lập tức xông vào Thanh Linh, chúng đều là võ sĩ được
Khánh Quang dạy một thời gian nên tất nhiên không phải tầm thường. Nhưng Khánh Quang có thể dạy Khánh Vinh khoẻ hơn cô chứ những tên này không
là gì với cô hết. Cô né đòn, phản đón vẫn điêu luyện không có chút gì
xao nhãng, nhờ thân hình nhỏ nhắn nên cô tránh cực nhanh, không kẻ nào
đuổi kịp cô mà đánh cô được phát nào cả.

Minh Thiên lặng lẽ quan sát từ xa, anh không phải giỏi võ gì, nhưng anh
đã quan sát cô tập võ nhiều, và anh nhận ra cô không bình tĩnh được như
ngày xưa. Những gì Khánh Quang nói, và nỗi nóng lòng muốn gặp mẹ đã
khiến cô không được chiến đấu tốt, phản đòn ít hơn là né đòn, một lúc là tránh chứ không hạ luôn đối thủ của mình. Khánh Quang tất nhiên nhận ra điều đó, cười lớn:

“Con bé ngu ngốc, mẹ của mày tao đã giết lâu rồi, mày ăn quả lừa dễ quá đấy!”

“Cái gì!?” – Thanh Linh kinh ngạc.

Và ngay lúc cô đang mất bình tĩnh, một tên từ đằng sau rút con dao trong người ra định đâm thẳng vào lưng cô.

“Thanh Linh, cẩn thận!!!!!!!” – Minh Thiên hét lên, vội lao ra phía cô.

PHẬP! Con dao lao thẳng xuống, đâm thẳng vào cánh tay của Minh Thiên khiến máu trào ra. Thanh Linh kinh ngạc:

“Minh Thiên, sao anh lại ở đây!?”

“Cẩn thận, chúng nó…lừa cô…”

Khánh Vinh tức giận:

“Thật là to gan, dìm thằng đó xuống biển cho chết ngạt luôn đi!”

“Chúng mày dám…” – Thanh Linh định ngăn cản lại thì bỗng có cánh tay
quàng chặt qua eo cô, không cho cô cử động. Những tên võ sĩ đã áp đảo
được cô, sức của chúng rất khoẻ khiến cô không vùng ra được.

Một tên võ sĩ lôi xềnh xệch Minh Thiên ra, vết thương khiến anh không tài nào có thể chống cự. Lúc này biển động mạnh, trời mây vần vũ như sắp
mưa, những con sóng dậy rất cao đầy bọt trắng xoá. Biển ở đảo C. lại ít chỗ nông, chỉ đi một lúc là đã ra chỗ sâu, và gã võ sĩ dìm thẳng Minh
Thiên xuống nước, để những con sóng kia lao tới tấp vào người anh. Anh
muốn vùng lên, nhưng hắn đã ghì chặt anh, ép anh dìm mặt xuống nước.
Minh Thiên không thể thở được! Đáng chết, sao gã này lại khoẻ thế chứ?
Cảm giác khó thở lan khắp người anh, khiến anh lả người đi, không còn
nổi sức mà giãy giụa.

Thanh Linh không thể nhìn nổi cảnh đó, cô lập tức cúi xuống cắn mạnh vào tay kẻ đang tóm mình khiến hắn đau đớn buông ra. Cô vội chạy về phía Minh Thiên, gã võ sĩ đang dìm anh thấy cô thì lập tức bỏ chạy. Cô bơi đến
lôi Minh Thiên lên, người anh ướt đẫm, mặt thì tái cả đi. Khi lên được
bờ thì cô thấy Kháng Quang cùng đoàn người đã đi đâu mất. Đặt Minh
Thiên lên bãi cát, cô đặt tay lên ngực anh ấn mạnh để anh thở. Nước
phun hết ra từ miệng anh, nhưng có vẻ bị dìm khá lâu, nên Minh Thiên
không tỉnh được, hơi thở cũng yếu chưa thể coi là thở hẳn hoi. Làm sao
bây giờ? Minh Thiên đã cứu cô, chẳng lẽ cô lại không cứu anh? Hô hấp
nhân tạo kiểu này hơi nhẹ rồi, chắc cô phải dùng kiểu khác mất, nếu
không anh chết ngạt thì nguy!

Cô thở một hơi dài rồi cúi xuống, truyền hơi thở qua miệng Minh Thiên.

"Nhanh lên, Mạnh Bảo...Hả!" - Thanh Chi đang chạy đi bỗng sững người khi nhìn thấy Thanh Linh từ xa.

Mạnh Bảo chạy đến, và bàng hoàng khi thấy cảnh tượng đằng kia. Thanh
Linh...chẳng phải đang hôn Minh Thiên sao? Một cảm giác nóng như lửa
bùng cháy xung quanh người anh, đôi mắt toé lên tia


Duck hunt