
ấu xa.”
“Cô bé à, đừng tốt bụng thế nữa. Chị chẳng nghĩ hắn tốt vậy đâu…Ối giời!”
Phương Nhi chưa kịp nói xong thì điện bỗng tắt phụt. Giời đất, mùa hè mà còn mất điện nữa. Căn phòng được đóng cửa sổ kín mít, rèm cửa cũng được hạ xuống nên tối hẳn. Sao lại có chuyện này nhỉ? Vân Trang cũng chẳng
hiểu chuyện gì thì nghe tiếng chân ở bên ngoài. Tối quá khó nhìn thật
đấy, mà hôm nay trời không nắng nên càng khó nhìn tệ. Vân Trang quay
lại, hét lên. Một bóng đen đứng ngoài cửa…
“AI?” – Phương Nhi nói to lên và chộp lấy cái kéo trên bàn.
VÚT!! Cái kéo bay thẳng về phía người đó, cái bóng vội vàng né tránh
nhưng cái kéo đã sượt qua mặt, đâm vào tường và rơi xuống đất. Vân Trang hết vía, cú ném đó quá nhanh và chuẩn xác, thậm chí nguy hiểm nữa. Bóng người đó tiến về phía Phương Nhi và Vân Trang.
“Giời đất, sao lại là anh!!??” – Phương Nhi kêu lên.
Muốn đập đầu quá đi mất, cứ tưởng kẻ trộm nào đột nhập vào căn phòng,
hoá ra là tên Bùn Đất đó sao? Nhưng trông Mạnh Bảo rất lạ, gương mặt
lạnh tanh:
“Vân Trang, đi ra ngoài.”
“Vâ…âng.” – Vân Trang vội vã đi ra ngoài.
Còn lại Mạnh Bảo và Phương Nhi trong căn phòng tối, Mạnh Bảo nhặt lọ
thuốc “Only you” lên, nhìn chằm chằm Phương Nhi bằng một ánh mắt khiến
cô chột dạ.
“Này, anh sao vậy…?”
Chưa kịp nói hết, Mạnh Bảo đã tiến đến cô khiến cô lùi lại, nhưng đôi chân đau khiến cô mất đà ngã ra chiếc giường phía sau…
Biển xanh vỗ sóng rì rào. Gió biển thổi mạnh, len vào căn phòng, tung bay
mái tóc của cô gái đang nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Cô khẽ rùng
mình một cái, đôi mắt từ từ mở. Cô nhận ra mình đang nằm trong căn phòng rất sang trọng trong một khách sạn lớn, và bên cạnh cô là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng không kém:
“Cô gái, cháu tỉnh rồi à?”
Thanh Linh giật mình ngồi dậy, nhìn xuống thì thấy cô đang mặc một bộ
váy khác không phải cái váy xanh của cô. Cô nhìn người đàn bà đó:
“Đây là đâu? Cái váy của tôi đâu?”
“Cháu bình tĩnh nào, cái váy đó ướt rồi nên bác cho cháu mặc cái váy
này, tí bác sẽ trả cái váy của cháu cho cháu. Giờ phải lo cho vết thương của cháu đã chứ.”
Nghe nói vậy, Thanh Linh mới để ý chân mình đang được băng bó đầu gối.
Cô dần dần nhớ lại, lúc đuổi bắt với Mạnh Bảo cô đã bị vấp vào một cục
đá lớn dưới đáy nước, mà chỗ cô đứng thì lại là chỗ biển sâu nên cô ngã
xuống biển, không tài nào đứng dậy được. Cứ tưởng là sặc nước chết ngạt
rồi thì hình như có ai đó cứu cô, nhưng cô ngất đi rồi nên không để ý gì cả…
“Cô ấy tỉnh rồi hả mẹ?” – Một giọng nói vang lên.
Thanh Linh ngẩng ra ngoài cửa. Một chàng trai cũng khoảng gần đôi mươi,
gương mặt rất đẹp trai, tuấn tú với nụ cười quyến rũ. Ánh mắt của anh
rất ấm áp, mấy cô gái chắc là tiếp tân khách sạn nhìn thấy anh đi qua mà hét cả lên vì ánh mắt hút hồn đó. Anh đưa ánh mắt đó nhìn Thanh Linh,
nhưng cô “đáp” ngay lại bằng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của cô khiến anh
chột dạ, không dám tiến thêm mà chỉ đứng ở cửa. Bà mẹ liền đứng lên:
“Con trai bác đã cứu cháu đấy, hai đứa ở đây nói chuyện đi nhé.” – Bà mẹ “nháy mắt” Thanh Linh một cái, có vẻ bà rất ưa cô gái xinh đẹp này, tuy nhiên Thanh Linh phớt lờ.
Bà mẹ đi rồi, chàng trai kia nói luôn:
“Lần đầu tiên thấy có cô gái không hề có cảm giác gì khi nhìn thấy tôi cơ đấy.”
“Kiêu ngạo quá đấy, đẹp đẽ gì mà để người ta có cảm giác?”
“Bộ có người đẹp trai hơn tôi sao?”
Thanh Linh chẳng muốn nói nhiều với người như vậy, đứng dậy rất nhanh
khiến chàng trai cũng phải kinh ngạc. Vết thương kia có vẻ không ảnh
hưởng gì đến cô lắm, nếu là người khác chắc phải kêu lên đau đớn rồi. Cô gái này đúng là lạnh lùng mà, nhưng tự dưng anh lại thích, chắc có lẽ
vì cô quá xinh đẹp và thu hút chăng? Cô tiến lại về phía anh:
“Đưa đây!”
“Đưa cái gì? Cái này à?” – Anh giơ cái trên tay mình lên, chính là cái váy xanh của cô.
“Chứ còn cái gì?”
“Làm bạn gái tôi rồi tôi trả cho!”
Thanh Linh không có một chút phản ứng nào về cảm xúc, vẫn lạnh băng đi
tới và BỤP! Cô tóm lấy tay chàng trai bẻ một cái, anh đau quá vội bỏ cái váy ra.
“Cô…là võ sĩ à...?”
“Khách du lịch đến đây nên chưa nghe danh phải không?”
“Cô…”
“Cám ơn đã cứu! Không hẹn ngày gặp lại.” – Cô bước ra cửa. Mấy anh
chàng, cô gái tiếp tân nhìn cô gái lạnh lùng mà giỏi võ đó đều sợ run
người, vội tránh đường cho cô đi. Chỉ có chàng trai kia là mỉm cười:
“Tôi thích cô rồi đó!”
Cô quên cả vết thương trên chân mình, vội chạy thật nhanh về phía chỗ
bãi biển quen thuộc để tìm Mạnh Bảo. Cái gã trai kia làm cô mất hết thời gian, chắc anh đang lo cho cô lắm. Cô ngất đi cả buổi sáng rồi, giờ đã
là trưa nắng oi ả, biển vắng chẳng thấy ai hết. Mạnh Bảo đang ở đâu mới
được chứ?
“Chị Linh!” – Có tiếng gọi.
“Vân Trang!” – Cô chạy ra chỗ cô bé – “Anh Bảo đâu em?”
“Anh ấy đang tìm chị đấy, hình như ở bãi