
để giành phần thưởng từ tay Minh Thiên.
PÍP! Tiếng còi vang lên, các cô gái vội vã lao về phía trước. Chỉ có
Thanh Linh là chạy chậm một đoạn để lấy sức rồi phóng vụt lên (giống kiểu chạy của Mạnh Duy ngày xưa các bạn đọc “Bước chân cho nụ cười” nhỉ). Đôi chân dẻo dai được luyện tập võ thuật đã giúp cho cô có một tốc độ
rất tốt, thái độ lạnh lùng bình tĩnh giúp cô không phải thở hồng hộc vì
mệt, cô luôn bình tĩnh biết mình phải chạy thế nào cho phải sức. Thế nên khi những cô gái kia do chạy quá sức đã mất sức thì cũng là lúc cô vượt lên. Ai cũng há hốc ngạc nhiên, Mạnh Bảo thì hài lòng, chỉ có Minh
Thiên vẫn cười rất gian mãnh…
“Hả?” – Thanh Linh bỗng thấy đau ở chân. Chuyện gì vậy?
Càng chạy thì chân cô càng đau, cô vội ngồi xuống, chân đau ở ngay vết
thương hôm qua. Cô đưa ánh mắt tức giận nhìn Minh Thiên, anh mỉm cười cố ý giơ ra một lọ thuốc. Cô hiểu ra tất cả, lọ thuốc đó được dùng để chữa vết thương hôm qua cho cô, nhưng nó không giống như “Only you” vì nó có tác dụng phụ. Trời đất, tác dụng phụ hay là thuốc hết hạn thế, giờ chân cô đau điếng không tài nào chạy được! Những cô gái khác thấy vậy vội vã chạy vượt lên khỏi Thanh Linh, và…
“HURA! CÔ GÁI KIA ĐÃ THẮNG!”
Họ đã không gọi người chiến thắng bằng tên cô. Cô đã thua.
Mạnh Bảo sững sờ định chạy xuống xem có chuyện gì xảy ra với cô thì Minh Thiên đã nhanh hơn, nhảy khỏi sân khấu đi đến chỗ cô:
“Cô võ sĩ, cô thua rồi nhé. Giờ cô phải chịu phạt.”
“Đồ đáng nguyền rủa…”
“Cứ tức giận thoải mái, dẫu sao tôi cũng có phòng bị rồi chứ. Không cô
gái nào thoát khỏi tay tôi được cả, hôm qua dù cô là người lạ thì vẻ
xinh đẹp của cô khiến tôi bị quyến rũ rồi, lúc cô ngất tôi dùng cái
thuốc này để bày trò giữ cô lại. Cô phải là của tôi!”
“Nói nhiều quá, muốn ăn đấm sao?”
“Cô đã chấp nhận tham gia thi, cô phải chịu phạt thôi, muốn đấm cũng không được.”
Minh Thiên đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy Mạnh Bảo đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Anh cười:
“Định bảo cô làm bạn gái tôi thì tội nghiệp anh chàng kia quá, thôi thì phạt nhẹ thôi…”
“Phạt gì…?” – Cô ngờ ngợ.
Minh Thiên nâng cằm cô lên:
“Hãy hôn tôi một cái!”
Phương Nhi ngã ra giường, Mạnh Bảo tiến lại khiến cô hoảng sợ, không hiểu anh
định làm gì. Ánh mắt Mạnh Bảo nhìn cô rất lạ khiến cái đầu cô tự dưng
nảy sinh “nhiều ý nghĩ đen tối”. Anh đi tới giường, cúi người xuống. Cô
hoảng thực sự, định hét lên thì…
BỤP! Mạnh Bảo nắm lấy tay cô, kéo cô đứng lên. Cô ngỡ ngàng, chỉ thế
thôi sao? Hắn không “làm gì” mình à? Nhưng ánh mắt của Mạnh Bảo vẫn lạ
lùng như thế khiến cô rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao.
“Ở đây mất điện rồi, về nhanh đi không nóng.” - Anh nói, lạnh lùng và thờ ơ.
“Ừ…” – Cô hú hồn hú vía, khập khà khập khiễng ra cửa.
“Cái kéo đó…”
“Hả?”
“À không, cô về đi!”
Phương Nhi nhăn mặt, thật là khó hiểu! Cô nhanh chóng ra về, không để ý
đến Mạnh Bảo nữa. Còn anh vẫn cứ ngồi đó trong căn phòng tối, gương mặt
anh đầy trầm uất. Không khí nóng nực vì mất điện. Bỗng có một luồng gió
mạnh thổi mát đằng sau anh. Anh quay lại, Vân Trang đang cầm trên tay
chiếc quạt giấy quạt cho anh. Bất cứ trong lúc nào, chỉ cần có thể giúp
được là cô lại ở bên cạnh anh. Tự dưng anh thấy hối hận vì ban nãy nói
có vẻ nặng lời với cô.
“Anh à, có chuyện gì không?”
“Không sao…Em đi đi, không cần quạt cho anh.”
“Anh đừng giấu em! Có chuyện gì vậy, nói em nghe?”
Một khi Vân Trang đã hỏi, Mạnh Bảo không tài nào tránh né được, đành nói:
“Anh vừa đi vào xem em bôi thuốc cho Phương Nhi thế nào, tự dưng mất điện và cô ta không nhìn thấy anh, ném cái kéo đó…”
“Thì sao chứ? Em chỉ thấy hơi nguy hiểm, chứ có thấy làm sao đâu?”
“Có nhớ lần đầu tiên gặp Phương Nhi, anh đã nói với Minh Phú cô ta có điều gì đáng chú ý không?”
Vân Trang há hốc:
“Không lẽ là…tài ném của chị ấy…?” – Cô chợt nhớ ra Phương Nhi đã từng
ném đá trúng cái mũ bảo hiểm của Mạnh Bảo – “Chắc là chị ấy có cái tài
đó từ lâu thôi, trùng hợp thôi mà. Có phải anh lại nghĩ tới chị Linh
không?”
Mạnh Bảo buồn rầu, nhìn lọ thuốc “Only you” trên tay mình.
“Biết là trùng hợp, nhưng sao anh không muốn Phương Nhi có bất cứ điểm nào để anh nhớ về Thanh Linh.”
“Anh, rồi chúng ta sẽ tìm thấy chị ấy mà!”
“Anh cảm thấy mệt mỏi…” – Mạnh Bảo thở dài gục xuống – “Có những lúc anh lại không muốn tìm cô ấy, anh không muốn nhớ về cô ấy nữa, anh bất
lực.”
“Anh à…”
“Chỉ vì anh yêu cô ấy quá nhiều.” – Giọng Mạnh Bảo nghẹn lại, và Vân
Trang nhìn thấy những giọt nước mắt định trào ra trên khoé mắt anh.
Vân Trang không biết nói gì hơn nữa, cô hiểu anh nghĩ gì, nhưng lại
không biết xoa dịu anh thế nào. Là em gái anh, điều gì anh cũng kể cho
cô, và cô hiểu tình yêu đối với Thanh Linh của Mạnh Bảo là rất lớn. Hai
chữ “Only you” đã nói lên tất cả, anh