
luôn muốn cô là duy nhất, nhưng cô gái Phương Nhi kia lại có những điểm giống với Thanh Linh khiến anh cảm thấy khó xử. Vân Trang vẫn nhớ, những tháng ngày mà Mạnh Bảo, Thanh
Linh yêu nhau sâu đậm, cô đã chứng kiến cảnh anh dạy Thanh Linh cái tài
ném chuẩn xác của anh (nhờ nó mà anh đã cứu Thanh Chi khỏi tay kẻ xấu).
Thanh Linh học rất nhanh, và ném còn tài hơn cả anh vì cô khá nhanh
nhẹn. Và giờ đây, Phương Nhi cũng có cái tài ném đó, với chiếc kéo mà cô cũng suýt thì cắt cho Mạnh Bảo một phát nếu anh không kịp tránh…
Phương Nhi, cô gái ấy rốt cuộc là ai?
Nhờ lọ thuốc Vân Trang bôi, sau một đêm Phương Nhi đã gần như khỏi và có
thể đi được. Hôm nay cuối cùng cũng có một ngày Chủ nhật, cô phải đi bộ
cho khoẻ người mới được, cả tuần cứ đánh đấm võ vẽ mệt rồi. Cô mặc quần
áo, đội mũ lưỡi trai, xỏ giày thể thao, trông nhìn cô lúc nào cũng rất
ra dáng vận động viên chứ ít khi điệu đà như ba cô bạn Kim-Lan-Phượng,
mặc dù cô xinh đẹp hơn cả ba cộng lại.
Cô vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy cô gái trẻ ấy đứng ở gốc cây trước nhà. Là Vân Trang, em gái của Mạnh Bảo.
“Dò mãi mới được nhà chị, chị đi tập thể dục à?”
“À ừ, chị đi bộ tí. Em cũng đi à?”
“Vâng, chị đi cùng em nhé! Chủ nhật ai cũng ngủ nướng, em đi một mình chán lắm.”
Phương Nhi đồng ý đi cùng Vân Trang ngay, cô em gái của Mạnh Bảo dịu
dàng, thân thiện khác hẳn ông anh trai, ai mà không quý mến cho được. Cả hai đi bộ ở một công viên, không khí buổi sớm thật trong lành, đi bộ
lúc nào cũng rất tốt. Đi mãi thì cũng mệt, Phương Nhi kêu ngồi nghỉ ở
một cái ghế đá. Vân Trang nhanh chóng đi đến hàng nước gần đó mua một
chai nước khoáng đưa cho Phương Nhi:
“Chị uống đi!”
“Ừ cám ơn em.” – Phương Nhi vừa cầm chai nước uống thì…
“Cái kéo hôm qua…”
“Hả?” – Phương Nhi bỏ chai nước xuống – “Có gây tổn hại gì không? Cú ném đó chị ném hơi bị nguy hiểm.”
“Không sao, chỉ là chị ném rất giỏi. Chị học được tài ném ở đâu vậy?”
“È nào có học ở đâu, chị tự có đấy chứ. Ném cũng là một trò thú vị mà.”
“Thế thì không sao rồi, dẫu sao chị và chị ấy cũng không thể nào giống nhau được đâu.”
“Ai cơ? Thanh Linh á? Ôi giời cô ta là ai mà sao chị cứ phải dính líu vào thế?” – Phương Nhi nguýt.
“Chị không biết Thanh Linh hả?”
“Chỉ biết đó là người yêu Mạnh Bảo, hết! Không biết mặt mũi cô ta thế nào, chắc tên Bùn Đất đó chọn gái không tệ đâu nhỉ?”
Vân Trang lẳng lặng lấy ví, cầm ra một tấm ảnh nhỏ đưa cho Phương Nhi.
“Ôi, đẹp thật đấy!”
Tấm ảnh đó chụp chân dung gần của đôi trẻ ấy. Phương Nhi để ý ngay tới
cô gái tóc dài đang đeo chiếc nơ màu xanh kia, cô đứng tựa vào vai chàng trai, gương mặt vô cùng xinh đẹp với đôi mắt lạnh mà buồn khiến Phương
Nhi phải công nhận Mạnh Bảo có người yêu không tệ tí nào. Trong ảnh,
Thanh Linh đang cười rất hạnh phúc và vui vẻ nhưng tự dưng Phương Nhi có cảm giác bất an về cô gái này, bởi nụ cười đó vẫn gượng gạo và có gì đó buồn quá…. Cô liền chuyển qua nhìn Mạnh Bảo. Cô ngạc nhiên vô cùng khi
thấy nụ cười của Mạnh Bảo – nụ cười mà cô chưa bao giờ được thấy. Mạnh
Bảo cười tươi rạng rỡ, quàng tay ôm Thanh Linh đầy âu yếm, nụ cười tươi
đầy ngọt ngào như ánh mặt trời kia khác hẳn với bây giờ: lạnh lùng, khó
tính, có cười thì cười rất gian xảo. Lần đầu tay, Phương Nhi thấy Mạnh
Bảo thực sự rất đẹp, ấm áp, dịu dàng đến lạ. Hai người đang hạnh phúc
như thế này mà lại có chuyện gì xảy ra vậy? Giá như Mạnh Bảo bây giờ
được như trong ảnh thế này có phải tốt hơn không?
“Tên Bùn mà có lúc cười thế này hả?” – Cô khẽ cười.
“Tất nhiên rồi, anh là một người rất hay cười, lúc nào cũng vui vẻ, đáng yêu và tốt bụng. Nụ cười của anh rất đẹp phải không chị?”
“Ừ…Này Trang, em có thể…cho chị cái ảnh này không?”
“Hả? Cho chị á? Cái ảnh này em gạ gẫm lắm hai anh chị đó mới chụp đấy…”
“Ừm thế thôi vậy.”
“Thôi em đùa đó, hai ông bà này em chụp được đầy ảnh, cái này đẹp nhất
nên em mới mang theo người thôi. Chị cứ giữ lại đi ạ, em tặng chị luôn!”
“Em tốt ghê!”
Phương Nhi cầm tấm ảnh, không hiểu sao cô gái xinh đẹp bên cạnh Mạnh Bảo thì cô không để ý, mà nụ cười của tên Bùn Đất trời đánh thánh vật này
mới khiến cô muốn xin bức ảnh về. Cô chẳng bao giờ có cảm xúc gì trước
trai xinh gái đẹp, nhưng nụ cười đẹp thì có lẽ là có…
“Chị Vân Trang, chị ở đâu vậy?” – Có tiếng gọi.
Cả hai quay ra. Một cậu thiếu niên trông nhìn khá dễ thương đang chạy về phía Phương Nhi và Vân Trang. Cậu ta nhìn thấy Phương Nhi thì ngỡ ngàng reo lên:
“A là chị, chị ném đá vào mũ bảo hiểm anh Bảo!”
“Em là…”
“Minh Phú, em trai Minh Thiên chị ạ.” – Vân Trang đáp rồi quay ra Minh Phú – “Có chuyện gì mà chạy hộc tốc ra đây tìm chị vậy?”
“Mới sáng ra chẳng thấy anh Bảo đâu, em đi tìm chị chứ biết tìm ai. Chị
mà thấy anh ý thì nhắn cho anh ấy hoạt động của đội thi võ nhá, à cả chị này nữa (chỉ Phương Nhi), chị cũng thi