
zz Minh Thiên có sai lầm khi vào đây học không nhỉ, anh cũng muốn
đánh Khánh Vinh chứ bộ, dè gì vào ngắm người ta học võ chứ có được học
đâu.
Tập xong thì Mạnh Bảo cũng đã thấm mệt, anh ngồi ra ghế, thở:
“Trò Nhi, mang nước lại đây nào!”
“Hả sao anh lại bảo tôi?” – Cô cũng thở hồng hộc.
“Yêu cầu, quên hả?”
Phương Nhi tức điên lên mất, cô cũng đang khát lè cổ đây. Lúc này mà còn sức thì cô vật Mạnh Bảo tiêu luôn rồi. Cô hậm hực lấy trong túi ra một
hộp sữa.
“Sữa được không?”
“Gì cũng được, đưa đây!”
Phương Nhi đưa hộp sữa cho Mạnh Bảo, cô còn cắm luôn cho anh cái ống.
Mạnh Bảo vừa thở vừa cầm hộp sữa uống luôn. Môi Phương Nhi cong lên một nụ cười…
PHỤT!!!!!
Mạnh Bảo ngồi dựng cả dậy, ho sặc sụa, phun hết cả sữa ra. Phương Nhi ôm bụng cười lăn cười bò. Mạnh Bảo quệt sữa trên miệng:
“Sữa gì mà chua chua uống thấy ghê vậy??”
“Xin lỗi nhá, chắc lấy nhầm sữa thiu rồi, haha.”
“Sữa thiu?” – Mạnh Bảo nghệt ra.
“Con bạn tôi nó chất đầy sữa trong nhà, nhưng có những hộp nó vứt đấy cả năm, giờ chua loét ra rồi. Hehe can tội vì một cái nơ mà thù dai, bắt
tôi làm osin cơ. Đừng có dại mà đụng vào tôi.”
“Cô…Cô chết đi là vừa!” – Mạnh Bảo không thể tức giận hơn.
Thấy cơn tức giận của Mạnh Bảo, Phương Nhi vội đứng lên chạy. Mạnh Bảo
cũng đuổi theo cô mặc cho Mạnh Duy và Minh Thiên ngỡ ngàng. Hai người
đuổi nhau quanh cái sân như hai con gà chạy trong sân vậy, quên cả việc
mình đang mệt. Mạnh Bảo thì tức điên còn Phương Nhi phải chạy nhanh để
thoát khỏi “móng vuốt”. Nhưng bỗng...
“Á!!!” – Phương Nhi kêu lên. Cô vấp phải một cục đá và ngã.
Sân thượng không êm ả gì, đầu gối cô nhanh chóng trầy xước chảy máu ròng ròng. Mạnh Bảo giật mình chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy Minh Thiên
chạy ra chỗ Phương Nhi, đỡ cô đứng lên.
“Cô có sao không? Chảy máu nhiều quá!”
“Không sao…Á!” – Phương Nhi đứng lên cũng thấy đau.
“Mau đưa cô ấy về đi!” – Mạnh Duy nói – “Ngã đau thế không tập được đâu.”
“Vâng!” – Minh Thiên đành dìu Phương Nhi đi ra.
Mạnh Bảo nhìn thấy cảnh đó tự dưng sôi máu. Tên Minh Thiên kia không thể không phá đám được sao? Anh đi tới, giật tay Minh Thiên ra:
“Để tôi đưa cô ấy về!”
“Anh đã khiến cô ấy ra nông nỗi này mà còn giả nhân giả nghĩa hả?” – Minh Thiên gắt.
“Mày mới là kẻ giả nhân giả nghĩa ấy. Đừng có ra vẻ mình tốt bụng nữa,
tao gây ra thì tao chịu trách nhiệm.” – Nói rồi Mạnh Bảo kéo Phương Nhi đi trước nụ cười của Minh Thiên: “Biết ngay là ghen luôn mà!”
“Bỏ cái tay anh ra khỏi người tôi đi!” – Phương Nhi tức giận kêu lên.
“…” – Mạnh Bảo không đáp lại, cứ quàng tay qua vai cô lôi cô đi.
“Tại anh mà tôi thảm hại thế này đấy, anh thấy sao hả? Cái loại cáo già
như anh sao không nhảy từ sân thượng xuống đất đi cho rồi!”
Mặc cho cô vùng vẫy, Mạnh Bảo vẫn đưa cô đến một khách sạn lớn. Một cô gái đang đứng ở cửa nhìn thấy anh về liền chạy ra:
“Anh về rồi sao?”
Phương Nhi ngạc nhiên nhìn cô gái đó. Cô gái rất xinh đẹp, dễ thương,
gương mặt nhìn rất giống Mạnh Bảo. Đặc biệt cô có một nụ cười hiền dịu
khác hẳn nụ cười “cười phát là gian xảo” như con cáo đội lốt báo kia.
“Ơ chị này là…” – Cô gái cũng nhìn lại Phương Nhi.
“Vân Trang, cô ta bị ngã, em chữa trị cho cô ta đi.” – Giọng Mạnh Bảo có vẻ lạnh lùng khác hẳn khi nãy.
“Vâng, chị vào đây.” – Vân Trang đỡ Phương Nhi vào.
“Trang!”
“Dạ?”
“Có phải là em không? Minh Thiên đến lớp võ của bố được vẫn là nhờ em à?”
“Vâng, chỉ là anh ấy mong muốn được chiến thắng Khánh Vinh…”
“Vân Trang! Anh bảo em bao nhiêu lần rồi? Đừng có tốt bụng với cái thằng đó nữa!”
“Anh à, anh không hiểu đâu…”
“Đi vào đi!” – Mạnh Bảo gắt.
Vân Trang đành đưa Phương Nhi đi vào trong, tới phòng của Mạnh Bảo. Cô
lục tủ lấy ra một lọ thuốc. Trên lọ thuốc đó chẳng thấy nhãn mác gì mà
chỉ thấy tờ giấy dán có chữ “Only you”. Thuốc gì mà tên là “Only you”
vậy? Chưa kịp thắc mắc thì cô thấy cô bé Vân Trang đó ngồi xuống lau máu cho mình, và bôi thứ thuốc đó vào. Cô thấy vết thương đỡ đau hẳn, dịu
cả đi.
“Đỡ hơn không chị?” – Vân Trang vừa xoa thuốc vừa hỏi.
“À ừ, đỡ em ạ. Bớt đau hẳn.”
“Xin lỗi, chắc anh trai em lại gây sự với chị hả?”
“Ừ, à không, nhưng em là em gái hắn hả?”
“Vâng!”
(Em gái gì mà hiền hơn anh gấp tỉ lần) “Chị với anh ta cùng tập võ mà, chỉ là anh ta hơi quá đáng…”
“Anh trai em rất tốt, chị đừng hiểu lầm.”
“Tên đó mà tốt á?”
Vân Trang bỗng cười:
“Anh rất tốt, ít nhất là đối với em. Anh là người quan tâm đến em nhiều
nhất. Có quá nhiều thứ xảy ra khiến anh thay đổi, trở thành một người có vẻ vô tâm với người khác, nhưng anh vẫn tốt lắm.”
“Tốt mà hắn vừa mắng em đấy thôi.”
“Có lý do để anh mắng chứ, chị đừng nghĩ anh x