XtGem Forum catalog
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329155

Bình chọn: 9.00/10/915 lượt.

g ta giữ chặt hai tay, sợ đến bật khóc trong lóc hoảng sợ gọi tên Mặc Hàng.

Đánh tiếc dù cho gọi trăm lần tên anh thì Mặc Hàng vẫn không xuất hiện, Tư Nguyên bị ông ta đè xuống giường.

.

Đi cả một buổi Diệc Thuần quay trở về khách sạn, vừa xuống xe đi vào trong thì đúng lúc Mặc Phong và Mặc Hàng đi ra.

Diệc Thuần nhìn thấy anh, cứ như Trái Đất ngừng quay, mọi thứ xung quanh đứng yên chỉ có anh là di chuyển tới cô.

Tim nhói, mà lòng còn đau hơn vạn lần.

Mặc Phong vốn cùng Mặc Hàng đi đến Tam Thập định trong tối nay lấy chiếc nhẫn ngọc kia đem về lại không nghĩ nhìn thấy cô.

Thân thể anh cứng đờ dừng bước.

Diệc Thuần lấy lại vẻ mặt bình thường vốn có, thản nhiên nhìn anh ngay cả nụ cười cũng không có.

Đúng lúc Nhất Duy quay về khách sạn thấy Diệc Thuần đứng ngay cửa không vào, lại thấy Mặc Phong ở đối diện.

Đi xuống xe, Nhất Duy gọi tên cô: "Diệc Thuần."

Sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô, nói tiếp: "Coi chừng cảm lạnh."

Diệc Thuần mỉm cười, khoác lấy tay anh: "Chúng ta vào thôi."

Nhất Duy gật đầu, nhìn Mặc Phong nói: "Mặc phó tổng, thật trùng hợp. Anh cứ lo việc của mình đi. Xin phép."

Sau đó cùng cô khoác tay nhau vào trong, Diệc Thuần còn dựa đầu vào vai anh. Trông cả hai rất hạnh phúc.

Mặc Phong cười cay đắng. Cô trả thù anh bằng cách này thì quả là trẻ con nhưng mà trò trẻ con của cô lại làm anh ghen tị cùng đau lòng.

-Là cô ta sao?

Mặc Hàng quan sát rất tốt, dễ dàng nhận ra tình cảm giữa bọn họ.

-Đi thôi.

Mặc Phong không trả lời nói sang chuyện khác.

-Không ngờ cũng có ngày này.

Mặc Hàng nói đúng, bọn họ là sát thủ chưa từng nghĩ sẽ yêu hay nếm trải mùi vị tình yêu vậy mà cũng có ngày này.

Lên xe, định cho xe chạy đi thì điện thoại Mặc Hàng reo máy, Mặc Hàng lấy ra nghe.

Sắc mặt anh nhanh chóng biến sắc.

-Tôi tới ngay.

Lại xoay qua Mặc Phong: "Hôm nay không được, ngày mai chúng ta đi."

Nói xong thì người cũng đã đi xuống xe, Mặc Phong nhìn Mặc Hàng gấp như kẻ thù đuổi tới nơi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mặc Phong cười lắc đầu đi xuống xe quay về khách sạn.

--- Đồn cảnh sát ---

Mặc Hàng chạy vào đồn cảnh sát, trong phòng có rất nhiều người bị bắt.

Anh đảo mắt tìm kiếm hình dáng quen thuộc. Nhanh chóng tìm ra dáng vẻ của Tư Nguyên.

Cô ngồi ở góc tường, hai tay ôm chân mình, bộ dạng rất sợ hãi, quần áo lại không chỉnh chu.

Anh đi đến, chạm tay vào người cô.

Cô theo phản xạ né đi ngước mắt nhìn anh, nhìn thấy người trước mặt là anh lặp tức nước mắt chảy ra: "Mặc Hàng..."

Cô nghĩ anh sẽ ôm cô vỗ về an ủi cô, nhưng không, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt tức giận, quát cô: "Em sao lại chạy tới đây? Còn đi vào ba cái chỗ... như vậy?"

Tư Nguyên ủy khuất, uất ức đến khóc nghẹn ngào, phẫn nộ nói: "Vì sao anh không an ủi em? Vì sao anh không hỏi em có bị làm gì không? Vì sao anh không hỏi rõ ràng mà chỉ quát tháo em?"

Anh im lặng, dường như không thể trả lời.

-Lúc nào anh cũng la mắng em, em như thế này em muốn sao, danh dự của em đều bị hủy hoại sao anh không hỏi em có làm sao không thì chỉ quát mắng em?

-Anh đi giết ông ta.

-Giết giết giết, ngoài từ giết ra anh không thể làm gì khác sao? Hôm nay em thành ra thế này đều do anh. Em ghét anh lắm.

Cô khóc lớn, dùng tay đẩy anh ra.

Anh còn hơn cả tảng băng, lúc nào cũng cứng ngắc, cô rủ anh đi tản bộ anh lại bảo anh tập thể hình đủ rồi, cô vì anh làm bánh ngọt anh lại một câu không ăn liền vứt đi.

Hôm nay cô xảy ra chuyện anh không an ủi hỏi han cô một câu thì đã la mắng cô. Loại đàn ông ngay cả cách quan tâm người phụ nữ cũng không có thì cô thà ở cùng một pho tượng đá.

-Anh là người bảo lãnh của cô ấy?-một vị cảnh sát đi tới phía họ dùng tiếng Trung hỏi

-Phải.-anh đáp lời

-Chúng tôi nghi ngờ cô ấy bán dâm, phiền anh theo tôi.

Nghe thấy vậy Mặc Hàng nổi giận, nhìn viên cảnh sát lạnh băng nói: "Bạn gái tôi không phải loại người đó."

-Nhà trọ đó là khu vực bị nghi ngờ bán dâm nhiều nhất, tất cả người ở đây đều ở đó và họ cũng đã thú nhận. Cô gái này lại ở đó cùng một người đàn ông trong phòng. Chúng tôi có quyền nghi ngờ và bắt giam cô ấy.-vị cảnh sát nói

-Tôi muốn gặp chủ của phòng trọ đó.

-Bọn họ đã chạy mất rồi.

Mặc Hàng dường như không chịu đựng được, lại nói: "Tôi muốn gặp cục trưởng."

Tư Nguyên ngồi ở góc phòng nhìn vào văn phòng cục trưởng, hai mắt nhanh chóng cụp xuống.

Lúc nãy là cô nhất thời nóng giận mới nói như vậy, dù sao đó cũng là lỗi của cô. Ai mà nghe xong tin đó có thể bình tĩnh được chứ?

Cửa phòng mở, vị cục trưởng đối với Mặc Hàng rất nồng hậu vui vẻ.

Mặc Hàng nói với ông ta vài câu thì đi lại phía cô.

Anh nắm lấy tay cô trực tiếp kéo cô đi khỏi