
g chốc cảm thấy thật nhỏ bé, lại nhớ đến nam nhân kia.
Câu nói cắt đứt mối quan hệ vừa hình thành giữa bọn họ vẫn còn trong tâm trí cô, anh thà nhường cô cho người khác cũng không thèm gạt cô một lần là nói yêu cô.
Nếu như một ngày, cô nói sẽ lấy Nhất Duy, liệu anh có kêu cô đừng lấy hay không? Liệu anh có đứng yên nhìn cô lấy Nhất Duy còn chúc phúc không?
Cho dù là thế nào, tất cả đều gây vết thương dâu trong tim cô.
Bắt một chiếc xe dành cho khách du lịch, Diệc Thuần một mình ngồi lên xe, hướng mắt nhìn cảnh vật xa hoa lộng lẫy kia.
Lạc lõng.
Ít nhất có thể dùng hai đó cho cô lúc này.
.
Con người ta khi khóc xong sẽ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn nhưng mà Thừa Tuyết khóc xong lòng lại càng nặng trĩu, tâm can tự lúc nào đã chết lặng.
Viên Hy dắt cô về Hàn Lâm, Tâm Nhi thấy cô lại khóc không kìm được đau xót.
-Tiểu thư Viên Hy, cô có cần uống gì không?
-Không cần tôi phải đi rồi.
Viên Hy dìu Thừa Tuyết lên phòng xong thì nói, sau đó lại quay qua Thừa Tuyết: "Chị, em phải đi rồi. Chị đừng suy nghĩ tới nữa."
-Chị sẽ.
Viên Hy quay người đi, ánh mắt đắc ý nụ cười thêm sắc xảo.
Tâm Nhi lấy thuốc cho cô uống, Thừa Tuyết không nhiều lời uống hết, sau đó bảo Tâm Nhi cứ lo làm việc của mình không cần lo cho cô.
Tâm Nhi lúc đầu lo sợ cô không nhìn thấy gì sẽ xảy ra chuyện nhưng vì Thừa Tuyết cứ dùng lời lẽ thuyết phục nên cũng đành thuận theo.
Thừa Tuyết đợi nghe thấy tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân xa dần mới từ từ đứng lên.
Cô đi sát tường từ từ nò ra cửa, bước qua phòng bên cạnh - phòng của Nhậm Tử Phàm.
Cô hận anh. Tuyệt không tha thứ cho anh.
Mò một lát mới đến được bàn làm việc của anh, lần xuống dưới kéo ngăn kéo ra.
Do không nhìn thấy nên cô không thấy được chiếc webcam nối với máy PC trên bàn vẫn đang hoạt động.
Bên trong là một khẩu súng.
Tay cô sờ được thứ cứng cáp, đoán chắc là súng thì cầm lên.
Cô chết cũng được, anh chết cũng được miễn là cả hai đừng dính dáng gì tới nhau càng không thể tồn tại cùng nhau.
-Nhậm Tử Phàm, anh giết ba mẹ tôi, lừa gạt tình cảm của tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Cô muốn chấm dứt mối quan hệ này, càng để lâu người đau khổ chỉ là cô, càng không dứt khoác thì cô sẽ mang thương tích đầy người.
Viên Hy nói là anh vốn không yêu cô, đều là bại đặt vậy thì bây giờ tất cả những lời nòi trước kia cô đều không tin.
Thừa Tuyết nắm lấy khẩu súng, ý định trong lòng đã hình thành.
- - -
Bầu trời Ma Cao thắp sáng bởi ánh đen lấp lánh cùng vì sao đêm trên trời cao. Phố thị lên đèn, người người qua lại.
Trong một nhà trọ, nam nữ ra vào tấp nập, nam bao nhiêu tuổi cũng có chỉ có nữ là luôn trẻ trung xinh đẹp.
Thuốc mê hết tác dụng, Tư Nguyên khẽ mở mắt ra, trước mặt là một căn phòng xa lạ. Nơi này giống như phòng ngủ, ngoài giường lớn ra chỉ còn bộ bàn ghế.
Tư Nguyên tỉnh táo lại nhìn khắp nơi, ngoài cửa chính ra thì có một cửa sổ nhỏ. Lại nhớ đến chuyện lúc sáng thì hoàng hồn.
Đừng nói... là cô bị bắt cóc nha? Bà lão đó là kẻ lừa gạt.
Tư Nguyên lặp tức xuống giường, chạy ra cửa vặn nắm đấm lại bị khóa ngoài.
-Mở cửa, mở cửa.
Dù cho Tư Nguyên có la khan cổ họng thì cũng không ai mở cửa cho cô. Tư Nguyên mím môi lo sợ, liền nghĩ trèo ra cửa sổ.
Nhưng mà kế hoạch hoàn toàn thất bại khi mà cửa sổ này lại là cửa sổ ở tầng ba. Vả lại khung cửa làm bằng sắt ô vuông, bàn tay chỉ lọt qua vừa đừng nói là cả người.
Trong lúc lòng đang sợ hãi không biết làm sao thì bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa.
Một người đàn ông Việt nói chuyện với người Ma Cao ở đây. Nội dung đối thoại cô không biết là gì nhưng mà cô nghe được một câu: "Ngài sẽ rất thích cô gái này."
Ngay sau đó cửa mở, Tư Nguyên đừng sát vào tường nhìn bọn họ.
Hai người đàn ông, một người khoảng ba mươi mấy còn người kia đã ngoài bốn lăm.
Người trẻ tưởi nói vài câu với ông ta thì ra ngoài. Để một mình Tư Nguyên cùng ông ta ở lại trong phòng.
Ông ta dáng người khá mập mạp, tay đeo nhẫn rất to, hàm răng có trồng hai chiếc răng vàng đến chói mắt.
-Lại đây nào.-ông ta ngoắc tay
Mặc dù Tư Nguyên không hiểu ông gì nhưng qua hành động cũng hiểu rõ.
Cô lắc đầu đầy lo sợ.
-Tôi đã trả tiền để cô phục vụ tôi, đừng làm tôi tức giận.
Tư Nguyên lại càng không hiểu ông ta nói gì, kịch liệt lắc đầu.
Hình như ông ta không vui, chửi léo xéo vài câu liền đi lại phía Tư Nguyên.
Tư Nguyên lần theo tường mà đi, nhìn ông ta tràn ngập lo sợ: "Tránh xa tôi ra, đừng đến gần tôi."
Miệng ông ta chửi gì đó, trực tiếp đưa tay túm lấy Tư Nguyên.
-A, ông buông tôi ra... tôi không muốn.
Tư Nguyên giãy giụa, phản kháng mạnh mẽ.
-Mặc Hàng, cứu em...
Tư Nguyên bị ôn