Ring ring
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329052

Bình chọn: 7.5.00/10/905 lượt.

tất cả.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệc Thuần trao cho Mặc Phong thì anh đã hiểu người cô thicqh không phải anh.

Hứa Nhất Duy, uổng công mày thích người ta, mà người ta cái gì cũng không quan tâm mày.

Diệc Thuần đi lên phòng mình, tới tầng bốn thì cửa mở, khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc cô cội nhấn nút đóng lại.

Mặc Phong đưa tay ra chặn lại, bước vào trong.

Diệc Thuần không thèm liếc nhìn anh, anh đi vào thì cô bước ra.

Cô từng nói dù là phải vòng đường đi thì cô cũng không muốn gặp anh.

Mặc Phong biết cô tránh mình thì đi ra theo sau cô. Anh chỉ là muốn gặp cô thôi.

Diệc Thuần biết Mặc Phong đi theo mình bực bội không nói được gì, cô không biết hôm đó đã nói rõ như vậy vì sao lại còn theo cô?

Đi đến hết hành lang, rẽ vào đi thang bộ Diệc Thuần cố ý đi nhanh một chút, có thể tránh xa anh.

Nhưng mà Mặc Phong giống như đỉa đói bám theo Diệc Thuần không buông, đến khi không chịu nổi nữa Diệc Thuần quay đầu trừng mắt giơ tay chỉ vào Mặc Phong: "Anh đừng đi theo tôi."

-Tôi không đi theo em. Tôi đang đi về phòng mình.-Mặc Phong dừng bước nói

Diệc Thuần không có lí để nói thì bặm môi trợn mắt, đi xuống dưới.

Mặc Phong thấy cô đi ngược lại thì cũng quay đầu đi theo.

Ra tới hành lang, Diệc Thuần lại nhịn không được mà hét: "Rõ ràng anh đi theo tôi."

-Tôi không biết, tôi đã bảo chân tôi đừng đi theo nhưng nó vẫn cứ ngoan cố. Tôi hết cách rồi.-anh cười giã lã, có chút chua xót trong nụ cười

Diệc Thuần thoáng im lặng, nhưng mà nghĩ đến hôm đó anh nói những lời như vậy thì lòng chợt lạnh đi.

-Đừng đi theo tôi nữa, chúng ta sớm đã không còn gì để nói.-Diệc Thuần tuyệt không quay đầu

-Không lẽ... ngay cả đi theo sau em, anh cũng không có tư cách?

-Mặc Phong, là ai bỏ rơi ai trước? Là ai không yêu ai trước? Hôm đó tôi lấy lòng tự tôn của một người con gái ra để níu giữ tình yêu của anh, nhưng mà chính anh đã vứt nó đi.-cô hít một hơi thật sâu, hai tay run rẩy nắm chặt

-Xin lỗi em.

Anh biết đã làm tổn thương cô, anh không mong cô sẽ lại yêu anh nhưng mà anh chỉ mong có thể ở bên cạnh nhìn thấy cô.

-Xin anh đừng đi theo tôi nữa, bây giờ tôi với Nhất Duy rất tốt, anh ấy yêu thương tôi, tôi không muốn làm anh ấy buồn.

Diệc Thuần hạ quyết tâm nói, lời nói cần bao nhiêu tàn nhẫn thì có bấy nhiêu.

Mặc Phong đứng yên tại chỗ, bất cứ điều gì cũng không nói được, là anh phụ cô trước nên anh không thể trách cô. Nở nụ cười chua xót, Mặc Phong quay người rời khỏi.

Diệc Thuần nghe tiếng giày vang lên, mạnh mẽ tiếp tục bước đi. Lòng đau hơn bao giờ hết, như bị kim ghim vào da thịt không chỗ nào là không đau đớn.

Quay đầu đi, từ hôm nay là người xa lạ.

Mặc Phong không nghĩ, khi yêu ai đó sẽ đau lòng đến thế này, vì sao là Diệc Thuần lại cứ khư khư cho là Thừa Tuyết? Đến khi nhìn Diệc Thuần bên cạnh Nhất Duy mới hiểu rõ được lòng mình.

Phải chi bọn họ như lúc trước thì hay biết bao.

- - -

Mặc Hàng đưa Tư Nguyên ra xe, đẩy cô ngồi vào ghế phụ còn bản thân thì ngồi ở ghế lái.

Sắc mặt anh rất kém, giông như vừa bị ai đó giết chết cha mẹ không chỗ nào là không khó coi.

Tư Nguyên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của anh cũng không khỏi khiếp sợ. Nuốt nước bọt ngồi bên cạnh.

Xe chạy trên đường cao tốc, đèn đường hắt ánh sáng rực rỡ.

-Vì sao lại chạy tới chỗ đó?-giọng Mặc Hàng trầm đục còn rất khó nghe

-Là... tôi bị một bà lão gạt nên...-giọng cô lí nhí nói

-Em đừng cả tin vào người khác có được hay không? Vì sao cứ phải làm tôi lo lắng chứ?

-Anh... anh nóng giận gì chứ? Tôi đến Ma Cao chẳng qua muốn đi theo anh, làm cho anh bất ngờ. Tôi cũng không biết bà lão đó lại là người xấu.-Tư Nguyên uất ức nói ra

-Em nên biết tôi đến Ma Cao là làm việc không phải đi chơi.

-Xem như tôi chưa nói gì hết, ngày mai tôi quay về.

-Tôi đưa em về, bằng không tôi lại đồn cảnh sát nữa.

-Anh... không cần. Dù có bị gì tôi cũng không gọi cho anh. Đồ máu lạnh.

-Em...

-Dừng xe.

-Em quậy đủ chưa?-anh thực sự bị cô chọc giận

-Dừng xe.

Ở bên cạnh kẻ lạnh lùng không biết tình cảm là gì như Mặc Hàng, thà là ở bên cạnh một con heo còn sung sướng hơn.

Mặc Hàng cho xe chạy vào lề, Tư Nguyên tức giận mở cửa xe.

Chỉ là còn chưa đụng tới cửa thì đã bị anh kéo lại. Một lực rất mạnh làm cô hoàn toàn bị anh kéo ngã về sau.

Anh ôm lấy cô, lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh. Nó thật ấm áp.

-Khi nghe em bị bắt đến đồn cảnh sát anh như phát điên lên, anh lại càng tức giận khi nghe cảnh sát nói em như vậy. Lúc đó anh rất muốn an ủi em, ôm em nhưng mà ngoài nói mấy lời quát mắng ra thì anh không nói được gì nữa.

-Tư Nguyên, là anh làm em mất đi một gia đình, là anh làm em gặp nguy hiểm. Anh cảm nhận được sự dịu dàng c