
đồn cảnh sát.
Buổi tối, Nhậm Tử Phàm trở về Hàn Lâm, anh lên phòng mình tắm rửa xong thì một lúc lâu mới đi sang phòng Thừa Tuyết.
Tâm trạng anh có chút nặng nề!
Thừa Tuyết nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì hai tay nắm chặt.
Bên giường lún sâu xuống tay cô càng siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt.
Anh nhìn xuống tay cô nắm lại thì dùng tay nắm lấy gỡ ra.
-Vẫn chưa ngủ sao?
Anh nhẹ giọng, gỡ tay cô ra xong thì đặt lại xuống giường.
Cô mím môi, do dự một lát thì nói: "Anh nên về phòng ngủ."
-Em chán ghét anh tới vậy sao?
Anh cười khổ, lúc trước là cô theo đuổi tình yêu của anh, bây giờ là anh van xin tình yêu của cô.
Lòng cô đau như có dao đâm vào, nhưng nghĩ đến những kế hoạch nhẫn tâm kia của anh lòng cô lại càng thắt chặt. So với yêu thì hận còn nhiều gấp trăm lần.
-Nếu em muốn giết chết anh, anh sẽ không oán hận. Đều là anh nợ em.
Tâm cô dao động mạnh mẽ, giống như bị một tảng đá đập trúng.
Cô giết anh chẳng khác nào giết đi chính mình nhưng mà cô không có lựa chọn nào khác.
-Sớm biết có ngày này thì sao lúc trước anh vẫn làm?
Anh không nghĩ sẽ có ngày mình cùng cô yêu nhau, nếu không có thù hận thì cũng nghĩ tới cô cùng Lạc yêu nhau, cô có khi đã là "em dâu" của anh.
Nhậm Tử Phàm thở dài rất khẽ lại lọt vào tai cô.
Cô cười chua xót: "Lúc đầu tôi không dám yêu anh, nhưng mà hôm nay tôi yêu anh được thì sẽ hận được."
-Vì sao em không thể tha thứ cho tôi?
Thù hận giữa bọn họ chẳng lẽ chưa đủ? Tình yêu của bọn họ chưa đủ để xóa bỏ thù hận này sao?
Ông trời thật biết cách trêu đùa bọn họ.
-Tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với anh.
-Thà rằng em giết tôi còn hơn em cứ căm hận tôi.
-Đàn ông các anh rất mau quên nhưng đáng tiếc phụ nữ chúng tôi nhớ rất lâu người làm bọn họ đau khổ. Nếu anh không còn gì nữa thì đừng làm phiền tôi, tôi phải ngủ.
Cô đắp chăn, quay mặt đi.
Ai mà biết lòng bàn tay ở bên trong chăn đã đẫm ướt mồ hôi, tay run rẩy như không còn sức lực.
Nếu anh còn không đi sớm muộn cô cũng bị anh nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của mình.
Bên giường đã không còn lún xuống, Thừa Tuyết đến khi nghe được tiếng mở cửa rồi đóng lại thì mới rũ bỏ khuôn mặt lạnh lùng thù hận kia.
Cô thật sự muốn tha thứ cho anh, muốn ôm lấy anh tận hưởng sự dịu dàng cùng ngọt ngào của anh, lắng nghe nhịp tim khỏe khoắn kia nhưng mà mỗi khi cô muốn đến gần anh thì có một sợi dây xích buộc dưới chân trói cô lại không cho cô đi đến bên anh.
Là nghiệt, không tránh khỏi!
Tốt nhất chính là dùng kéo dứt khoác cắt sợi dây tình cảm này, còn lưu lại sẽ còn giày vò nhau.
Nếu anh không giết ba mẹ cô, nếu anh không lừa gạt tình cảm cô, nếu anh nói thật với cô thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều.
-Tử Phàm, Tử Phàm... Tử Phàm.
Cô khao khát được gọi tên anh, nhưng mà chỉ có thể gọi trong bóng đêm, cô đơn và không có anh.
Cô thu người vào sâu trong chăn, giống như con rùa muốn che giấu lẫn trốn bên trong chiếc mai cứng rắn để không bị tổn thương.
Mối tình này, làm cô tâm tê liệt phế!!!
.
Mặc Phong đi vào khách sạn, lại vô tình nhìn thấy Diệc Thuần và Nhất Duy ngồi ăn tối.
Cổ họng như nuốt phải thứ gì đó rất đắng, Diệc Thuần ngồi bên cạnh Nhất Duy cười rạng rỡ hạnh phúc mà Nhất Duy đối với Diệc Thuần rất ân cần chu đáo.
Mặc Phong bước đi, hai tay khẽ nắm lại. Bây giờ anh rất muốn đi đến kéo Diệc Thuần đi, đáng tiếc lại không có dũng khí càng không có tư cách.
Có lẽ Mặc Phong không biết, Diệc Thuần vốn vẫn đang theo dõi anh, anh vừa bước vào khách sạn cô liền ở bên Nhất Duy cười nói hạnh phúc.
Cô không nghĩ sẽ làm anh ghen nhưng cô chỉ muốn anh biết cô vẫn đang rất hạnh phúc.
-Diệc Thuần, đến khi vụ kiện này xong chúng ta về quê thăm ba mẹ em, có được không?-Nhất Duy giúp cô gấp khăn lau miệng gọn gàng rồi đưa cho cô nói
-Cũng được.-cô cầm lấy lòng nặng trĩu
-Nhân tiện nói với ba mẹ em về chuyện chúng ta. Anh muốn kết hôn.
Diệc Thuần bất ngờ không nghĩ tới Nhất Duy sẽ đề cập đến chuyện này.
Lòng cô bây giờ rối như tơ vò, anh lại nói đến chuyện kết hôn đúng là làm cô nhức đầu.
-Em nghĩ khoan hãy nói với ba mẹ, em chưa sẵn sàng để kết hôn.
-Anh nghĩ chúng ta yêu nhau đã đủ rồi, lúc nhỏ hai ta lại là hàng xóm thân thiết anh nghĩ ba mẹ không vấn đề gì đâu.
-Nhất Duy, đó không phải vấn đề của ba mẹ, mà là vấn đề của em. Em... em chưa muốn kết hôn. Em quay về phòng trước.
Diệc Thuần đẩy ghế đứng lên, tâm trạng hỗn độn, cô vốn chỉ dùng Nhất Duy để đả kích Mặc Phong không nghĩ tới chuyện này, cô biết mình có lỗi với Nhất Duy nhưng mà cô không yêu anh thì bảo làm sao anh yêu cô.
Nhất Duy nhìn Diệc Thuần bỏ đi, ánh mắt dán chặt vào dáng người nhỏ nhắn của cô, anh hiểu