
đang có tâm sự gì đó, có phải giấu tôi chuyện gì không?”
“Ồ, đâu có, cậu không muốn chụp thì thôi, chúng ta dạo phố.”
Tôi cố nặn nụ cười nhìn cậu ta.
“Phải rồi, tôi là đàn ông con trai, chụp loại hình này còn thể thống gì nữa. Chúng ta đi thôi!” Cậu ta kéo tôi đi ra.
Buổi tối cuối tuần đường Kim Chính thật là đông đúc, hai bên đường có rất
nhiều quầy hàng bán đồ lưu niệm. Có nhiều cô gái cũng ăn mặc như tôi,
nhưng họ nhìn tôi và Bùi Kỷ Trung với ánh mắt tò mò xen lẫn hâm mộ, thậm chí tôi có thể nghe bọn con gái đang xì xầm.
Phải thẳng lưng, ưỡn ngực, hóp bụng, tôi nhắc nhở mình.
“Này! Cầm lấy! Ăn đi.” Bùi Kỷ Trung đưa xâu cá viên cho tôi.
“Hả? Cậu mua từ lúc nào vậy, sao tôi không thấy?”
“Lúc nãy chúng ta đi ngang quầy bán cá viên mà? Cô không thấy sao? Ăn nhanh đi, chẳng phải cô thích ăn cá viên nhất à?”
Tôi cầm xâu cá viên, xem ra cậu ta cũng chu đáo đấy chứ. Thì ra cậu ta nhớ tôi thích ăn cá viên.
Với cậu ta, tôi lại có thêm hy vọng.
“Đợi một lát, chúng ta ăn cá viên xong sẽ vào tiệm bách hóa Đông Đô được không?”
Tôi vừa nhai cá viên vừa lúng búng nói với cậu ta.
“Cô đi dạo Đông Đô trước đi, tôi vào tiệm kia chơi trò chơi điện tử, chín giờ gặp ở cửa quán Lệ Đông.”
Cái gì? Khoan đã, tôi không nghe nhầm chứ, tôi đi dạo Đông Đô còn cậu ta đi chơi điện tử? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận cùng tôi đi dạo phố và
mua quần áo sao?
“Này, ý cậu bảo là không muốn đi mua quần áo với tôi?”
“Cô tự đi đi, tôi không biết chọn quần áo con gái. Cô chọn quần áo, tôi chơi điện tử, chẳng ai lỡ việc.”
Tôi vừa nghe đã tức sôi máu.
“Cậu chỉ muốn chơi trò chơi điện tử, còn kêu tôi ra đây làm gì? Bảo bạn cậu đi cùng không được sao?”
“Sao tôi lại đi cùng với họ? Họ đâu phải là bạn gái của tôi.”
“Được, cậu nói xem, bạn gái thì làm sao? Phải chơi điện tử với cậu à.”
“Cô mà chơi điện tử, chẳng mấy chốc sẽ chết sạch.” Cậu ta lại còn chê tôi
nữa chứ. “Cô chọn quần áo xong là tôi sẽ chơi vài vòng, lát nữa cùng ăn
tối chẳng được sao?”
“Được rồi, cậu đừng nói gì nữa.” Tôi đẩy cậu ta ra, “Tôi về đây, cậu từ từ ăn cá viên chiên rồi chơi trò chơi điện
tử đi, tôi không rảnh.”
Thế là mặc kệ cho cậu ta kêu lại, tôi bỉ đi thẳng.
Có một chiếc xe buýt chạy qua, tôi chẳng thèm nhìn đã nhảy lên xe.
Tôi tìm một chỗ ngồi, nhìn xuống đường thì thấy Bùi Kỷ Trung cầm xâu cá viên chạy theo.
Khi cậu ta định đuổi theo tôi, thì chiếc xe đã rồ máy. Hu hu.
Lúc nãy tôi còn hớn hở nhưng bây giờ lại bực bội. Gì thế này.
Chỉ có cậu ta mới nghĩ ra trò, tôi đi chọn quần áo còn cậu ta chơi điện tử. Đó gọi là hẹn hò sao?
Vậy là trải qua hai lần khảo nghiệm, cậu ta đều thất bại.
Xem ra tôi phải suy nghĩ lại. Tôi nghĩ ngợi, điện thoại của tôi reo lên,
cậu ta gọi điện cho tôi. Tắt máy, không nghe điện thoại. Thế là tôi rầu
rĩ về nhà một mình.
Vừa về đến nhà, nhà vẫn tối om, hình như vẫn còn sớm, bố mẹ chưa về.
Tôi mở đèn phòng khách, cởi giày, đang định về phòng, chuông điện thoại phòng khách reo lên.
Số điện thoại của Bùi Kỷ Trung hiện lên trên màn hình.
Không nghe, không nghe. Tôi rút dây điện thoại, nếu ba mẹ hỏi, cứ nói là không cẩn thận bị mắc phải dây.
Rửa mặt xong về phòng, tôi định gởi tin nhắn cho Bảo Nhi, nhưng sợ mở máy
lên, Bùi Kỷ Trung lại gọi tới, hay là lên mạng tìm Bảo Nhi, cuối tuần
nhỏ thường online.
“Y Nghiên, sao lại online, hôm nay Kim Tại Vũ cũng online, cậu ta bảo cậu và Bùi Kỷ Trung hẹn hò mà.”
“Còn hẹn hò gì nữa, sắp chia tay rồi.”
“Hả, không phải chứ? Sắp chia tay rồi, vậy là Kim Tại Vũ sắp gặp tai họa
rồi. Cậu ta thật đáng thương, cứ bị hai người giày vò mãi.”
“Làm ơn mà, thương cho mình được không? Mình nghĩ đã nhìn nhầm người rồi.”
“Làm sao vậy? Kỷ Trung không tốt với cậu sao? Cậu phải biết hài lòng chứ,
nếu cậu ta tốt với những người đứa con gái khác bằng một phần mười cậu,
họ đã mừng đến phát khóc rồi.”
“Hừ, chẳng qua cậu ta chỉ được vẻ ngoài, hôm nay mình mới thấy, thì ra cậu ta không đúng tiêu chuẩn.”
Thế là tôi gởi bài viết “Mười tiêu chuẩn dành cho bạn trai” cho Bảo Nhi xem.
“Hôm nay chẳng qua chỉ thử cậu ta một chút, thế mà đã thấy không hợp tiêu chuẩn đến hai điều.”
“Này, cậu làm ơn đi, chỉ mới hai điều thôi mà, sao cậu đã nhanh chóng kết luận vậy?”
“Hai điều đã khiến cho mình thất vọng rồi.”
“Nếu Kỷ Trung đạt những tiêu chuẩn còn lại thì sao? Cậu cãi nhau với cậu ta
không sao, nhưng anh em trong nhóm Hip Hop sẽ thê thảm lắm.”
“Sao cậu hay bênh vực cho họ vậy, khai thật đi, có phải có gì đó với Kim Tại Vũ không?”
“Thôi đi, cậu ta đâu thèm để ý đến mình.”
“Xem nào, chắc cậu với cậu ta có vấn đề rồi. Có cần mình nói với cậu ta không?”
“Cậu lo cho cậu trước đi. À này, cậu có còn thử những điều