
t nhìn tôi.
“Không ngờ cậu cũng muốn học hành, thật là hiếm có đấy.” Triết Dân tấn công
Bùi Kỷ Trung trước, ôi trời, tôi biết chỉ cần hai người này mà gặp nhau, chắc chắn chẳng thể nào bảo họ ngồi yên được!
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu học hành tích cực đấy.” Hỏa lực của Bùi Kỷ Trung xem ra còn mạnh hơn.
Tôi hiểu hơn ai hết họ đang giở trò gì, nhưng bố mẹ tôi đều ngơ ngác.
“Đã đến đây rồi, gậy ăn cơm luôn nhé!” Tôi vội vàng giảng hòa, kéo hai người họ ra.
“Mẹ, con vào bếp chuẩn bị đây! Hai cậu vào giúp mình nhé!”
“Ồ, để mình, để mình…”
“Không, để một mình tôi…” Cả hai cùng tranh nhau chạy vào bếp.
Lúc này, tôi nghe bố mẹ tôi thì thầm nói: “Bọn trẻ bây giờ thật mau mắn.”
“Bác gái, món này ngon quá.” Bùi Kỷ Trung thật khôn khéo, vừa ăn vừa không
quên lấy lòng mẹ tôi. Mẹ tôi vui đến nỗi cười toe toét.
“Bác gái, bác có thể cho con biết món này làm như thế nào không?”
“Không ngờ bọn trẻ các con lại ham học như thế, nào, để ta chỉ cho các con…”
Mẹ tôi có một tử huyệt, chỉ cần nhắc đến ăn uống, mẹ sẽ bắt đầu thao
thao bất tuyệt, tôi muốn đánh trống lảng mà chẳng được.
Bùi Kỷ Trung và Triết Dân đều tỏ ra chăm chú lắng nghe, trố mắt nhìn mẹ tôi như đang nghe một câu chuyện rất nấp dẫn.
Tôi đạp chân họ: “Này, hai người đừng giả vờ nữa, tôi đoán hai người chẳng
phân biệt nổi thịt bò hay thịt heo, đừng làm như mình là chuyên gia nấu
ăn vậy. Buồn cười quá… hai người muốn học nấu ăn à?”
“Con chẳng
biết lớn nhỏ gì cả, trước mặt khách sao nói những lời như vậy? Mẹ phải
dạy bảo lại con mới được.” Mẹ đưa tay đánh yêu tôi.
Ôi chao, mẹ của tôi. Sao lại đánh con gái mình trước mặt người ngoài? Tôi dở khóc dở cười.
Nếu hôm nay chỉ có một mình tôi với Triết Dân thì hay biết mấy.
Thế mà Bùi Kỷ Trung cũng đến, tôi thật mất hứng, tôi chẳng còn lòng dạ nào
ăn cơm nữa, suốt cả bữa ăn chỉ nghe họ bàn chuyện làm thế nào mua thức
ăn cho ngon, Bùi Kỷ Trung và Tống Triết Dân âm thầm kèm cựa, đều muốn đè bẹp đối phương, càng nói càng hăng, tôi cũng chẳng biết họ học ở đâu
ra, họ vào nhà bếp mười năm một lần, thế mà nói cũng đâu ra đấy khiến cả bố tôi cũng tham gia.
May mà Bùi Kỷ Trung và Tống Triết Dân
không ở nhà tôi, chứ nếu không về lâu dài tôi sẽ bị chứng rối loạn tiêu
hóa với nội tiết tố mất.
Buổi học nhóm hôm nay kết thúc trong bận rộn. Nhưng điều khiến tôi lấy làm lạ nhất là hôm sau khi về nhà, tôi
ngạc nhiên thấy Bùi Kỷ Trung ở nhà tôi, lại nói chuyện với bố tôi rất
hăng say.
Không biết cậu ta đã “mò” đến nhà tôi từ lúc nào.
Bố tôi vừa thấy tôi trở về đã nói: “Y Nghiên, bố thấy sau này con nên theo Kỷ Trung học nhạc, có sở trường sẽ thi đại học dễ hơn.”
Tôi trố mắt ra, Bùi Kỷ Trung, cậu cũng giỏi lắm đấy, không bao lâu đã lấy được lòng bố tôi.
“Không phải chứ bố, sao bố có thể như thế? Cậu ta đến nhà mình làm gì bố cũng
chẳng…” Tôi chưa kịp nói xong, Bùi Kỷ Trung đã bịt miệng tôi.
“Ồ, là thế này, thưa bác, Y Nghiên muốn nói, bác làm thế thật là sáng suốt, điều đó sẽ có ích cho cuộc sống của cô ấy sau này, đúng không Y
Nghiên.”
Nói xong, cậu ta còn thúc vào hông tôi một cái, nói khẽ bên tai tôi: “Nói mau, đồ đầu heo.”
Nhưng động tác của cậu ta quá lộ liễu, khiến bố ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Không xong rồi, nếu bố nghi ngờ, tôi sẽ rất thê thảm.
Tôi thầm nhủ, vì thế chỉ đành tương kế tựu kế, cùng diễn với cậu ta.
“Đúng vậy, thưa bố, con cũng muốn nói thế, bây giờ thi đại học ngày càng khó khăn, có một sở trường cũng có ích lắm.”
“Đúng rồi.”
Bố lại nói thêm: “Bạn con đã chịu dạy, con cũng nên học hành cho tử tế.
May mà lúc này mẹ giải vây cho tôi.
“Dọn cơm lên nào, Y Nghiên đến giúp mẹ đi.” Mẹ tôi từ bếp nói vọng ra.
“Con đến đây.” Tôi trả lời mẹ, nhưng Bùi Kỷ Trung đã chạy vào trước.
Cậu cũng nhanh lắm đấy.
Tôi nhìn theo Bùi Kỷ Trung.
“Ăn cơm thôi…” Bùi Kỷ Trung lại tự động ở lại ăn cơm, vả lại chẳng hề khách sáo.
Cậu ta nói: “Thưa bác, cháu thường xuyên đến ăn cơm có được không ạ, thức ăn bác nấu ngon quá.”
Hình như cậu ta đã xem ở đây là nhà của mình, chẳng hề ngại ngùng, nhưng
phải công nhận, cậu ta rất giỏi giao tiếp, thậm chí còn biết cách lấy
lòng bố mẹ hơn tôi, tôi đoán Bùi Kỷ Trung mặt dày đến nhà tôi vài lần
nữa, họ sẽ bàn sang chuyện hôn nhân giữa tôi với Bùi Kỷ Trung mất.
Gần đây việc học hành quá bận rộn, tôi không có thời gian gặp chị Phác Tuệ.
Hôm sau khi tan học, tôi lên mạng, và thấy chị Phác Tuệ gởi tin nhắn cho tôi.
Chị ấy gởi cho tôi một bài viết rất hot trên mạng hiện nay: “Mười tiêu chuẩn dành cho bạn trai.”
Thú vị thật!
Bài viết như sau:
Thứ nhất, bạn trai phải chịu hy sinh hình tượng vì bạn, chẳng hạn cùng bạn đi chụp sticker.
Thứ hai, bạn trai phải kiên nhẫn với bạn, chẳng hạn phải ngồi gấp ngôi sao, xếp hạc gi