
ấy hoặc cùng bạn đi dạo phố, cùng mua sắm quần áo.
Thứ ba, bạn trai phải bảo vệ bạn trong lúc quan trọng.
Thứ tư, bạn trai của bạn không nên quá gia trưởng, không thể suốt ngày cứ
tụ tập với bạn bè của mình, anh ấy phải đi chơi với bạn và bạn gái của
bạn.
Sau đó còn có vài điều nữa, tôi nghĩ, thôi được, chị Phác
Tuệ gởi cho tôi, tôi phải thử ở Bùi Kỷ Trung xem sao, xem cậu ta có xứng đáng là bạn trai của tôi không.
Tôi quyết định thử bốn điều cơ bản.
Vừa khéo tối nay cậu ta hẹn tôi đi chơi.
“Tối nay đi đâu chơi?” Tôi hỏi Kỷ Trung.
“Chúng ta đi chơi điện tử nhé?” Bùi Kỷ Trung hớn hở trả lời trong điện thoại.
Tôi vừa nghe đã tức điên lên, đúng là gia trưởng, cậu ta cứ bắt tôi chơi những trò tôi không thích.
“Tại sao cứ chơi trò đó, tôi không đi.”
“Hả? Vậy chúng ta đi đâu?”
“Đến đường Kim Chính dạo phố mua quần áo được không?”
“Đường Kim Chính? Được thôi! Bảy giờ rưỡi tôi đợi cô ở đầu đường Kim Chính.”
Tuyệt!... không ngờ cậu ta chịu đi mua quần áo với tôi, mà lại đáp rất dứt khoát, xem ra cậu ta đã vượt qua điều thứ hai rồi.
Gác điện thoại, tôi đứng trước tủ quần áo mà rầu rĩ, không biết mặc đồ gì đi dạo phố cuối tuần đây?
Buổi tối hơi lạnh, có cần khoác thêm áo khoác không?
Ồ không được, chị Phác Tuệ đã từng dạy, buổi tối theo bạn trai ra ngoài
không nên mặc quá kín đáo, nhất là không nên mặc áo khoác ngoài, bởi vì
chỉ có như thế bạn trai mới có cơ hội cởi áo khoác cho bạn.
Thôi được, không mặc áo khoác.
Nhưng buổi tối dạo phố nhất định phải ăn mặc nổi bật, nhất là đi cùng với một anh chàng bảnh trai như Bùi Kỷ Trung, phải mặc có cá tính mới được.
Chao ôi, yêu người đẹp trai sao mà đau đầu thế này. Ai bảo tôi lên
thuyền giặc làm chi.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng ra ngoài.
Bên ngoài trời bắt đầu tối, tôi diện rất đẹp khi lên xe buýt, tôi chọn chỗ
ngồi gần cửa sổ để nhìn cảnh đêm, trên đường người đi như mắc cửi, đèn
sáng trưng khiến tôi nhận ra cuộc sống tươi đẹp quá.
Cố lên! Hàn Y Nghiên! Tôi thầm nói với mình.
Tôi đang nghĩ ngợi, chợt nghe có người gõ mạnh vào cửa sổ.
Hả, không phải chứ, tôi giật thót người. Xe ngừng từ lúc nào mà tôi cũng chẳng biết.
Bùi Kỷ Trung đang gõ cửa sổ. Tôi vội vàng nhảy xuống xe.
“Cô đang nghĩ gì trên xe thế? Cô không được nghĩ đến người khác, bây giờ cô đã là bạn gái của tôi rồi.”
Tôi thè lưỡi, vừa mới gặp đã bị cậu ta chỉnh được, cứ đợi đấy, xem thử cậu
có vượt qua nổi bài trắc nghiệm của tôi không, nếu không được, đến lúc
đó cậu sẽ biết tay tôi.
Đi thôi. Tôi kéo tay áo, giục cậu ta đi,
lúc này tôi mới phát hiện cậu ta vừa mới gội đầu, mái tóc vẫn còn ướt,
có mấy sợi tóc bết trên trán.
Tôi sững người trong mấy giây, bây giờ người này là bạn trai của tôi sao?
“Làm sao thế? Lại nghĩ gì? Có phải tôi đẹp trai quá không, cô phát hiện đúng rồi đấy, làm bạn gái của tôi cũng không lỗ đâu.”
Cậu ta điệu đàng vén tóc trước trán.
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Tôi nói với mình, đừng mờ mắt trước vẻ bên ngoài,
nhất định phải bình tĩnh, hơn nữa cậu ta chẳng phải là bạn trai hợp tiêu chuẩn, còn phải khảo nghiệm đã chứ.
Làm ơn mà! Đi thôi! Tôi đá cậu ta một cái.
“Lát nữa chúng ta đi đâu?” Tôi hỏi Bùi Kỷ Trung.
“Đã nói rồi mà, chẳng phải chúng ta đi dạo phố sao?”
“Ừ nhỉ, đi thôi!” Chúng tôi đi về phía đường Kim Chính.
“Này, khoan đã.” Tôi kêu lên, “Chúng ta đi bên này trước.”
Tôi vốn có kế hoạch bảo Bùi Kỷ Trung cùng tôi đi mua sắm quần áo, nhưng tôi chợt nhớ ở gần đó có một tiệm chụp hình.
Vậy chi bằng đi chụp hình trước, đó là một trong những đề thi dành cho bạn trai.
“Đi đâu?”
“Cậu theo tôi sẽ biết, vui lắm!” Tôi kéo cậu ta đi về phía tiệm chụp hình.
“Nào, đây này, chúng ta cùng chụp nhé!” Tôi kéo hắn đến trước ống kính.
“Cái gì thế này?”
“Chụp hình sticker. Cậu chưa từng chụp sao?” Tôi chỉ vào ống kính cho cậu ta
xem: “Xem này, chụp ra sẽ như thế này đây, dễ thương lắm.”
“Đây mà gọi là dễ thương à? Xấu hoắc mà kêu dễ thương.”
“Cậu xem này, tấm này, còn tấm này nữa, khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương thật đấy! Chúng ta cùng chụp hình đi.”
Tôi chỉ hình mẫu nói với Kỷ Trung.
“Đùa gì thế? Nếu anh em trong nhóm biết tôi chơi trò con gái này, tôi sẽ bị
bọn họ cười đến chết mất! Hơn nữa chụp xấu như thế này, nếu để người ta
biết, tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa, tôi là người phát ngôn của nhóm Hip Hop đấy.”
Cậu ta hùng hồn diễn thuyết.
Tôi nghĩ, cậu ta
không đạt tiêu chuẩn ở điều thứ nhất rồi, chỉ điều thứ nhất mà không
vượt qua được, xem ra không thể yêu mù quáng, đẹp trai thì làm sao chứ?
Tôi hoài nghi không biết cậu ta có đạt tiêu chuẩn hay không.
“Này, nghĩ gì thế? Hôm nay cô làm sao vậy?”
Kỷ Trung vẫy tay trước mặt tôi: “Hình như cô