Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323965

Bình chọn: 8.5.00/10/396 lượt.

ôi thực sự bỡ ngỡ, đến cả giao tiếp, kết bạn cũng
khó. Cũng may mắn, vốn Tiếng Anh của tôi rất khá nên chỉ khoảng 1 tháng
sau, tôi đã có rất nhiều bạn bè. Tôi đã từng nghĩ người nơi đây sẽ rất
coi thường người Việt Nam chúng tôi, nhưng không phải vậy, tất cả mọi
người rất tốt bụng và dễ mến. Họ mang lại cho tôi một niềm tin vững
chắc. Thường ngày, tôi đến trường học và đi tham quan cảnh vật với những người bạn thân. Quên chưa nói, sau hai năm học hành rất chăm chỉ, tôi
đã đậu vào trường đại học Paris nổi tiếng khắp nước Mĩ. Khi biết được
tin này, tôi đã bất ngờ đến ngất xỉu luôn, he he. Còn dì và chú thì mở
một bữa tiệc nhỏ chúc mừng tôi. Vui lắm! Tôi được thầy cô giúp đỡ và
quan tâm tận tình, đôi khi có một số trở ngại vì cách học ở đây rất khác với bên Việt Nam, nhưng không vì vậy mà tôi nản lòng đâu nha bởi đã có
thầy cô, bạn bè và một số người quen biết giúp tôi cơ mà. Hì hì, với
những tháng ngày đã qua, tôi phải cảm ơn dì – người đã giúp tôi lấy lại
cuộc sống đã mất và cho tôi cảm nhận sự ấm áp. Tiếp đến là chú, thầy cô
và bạn bè trong trường, họ đã không ngại khó khăn mà giúp đỡ tôi lúc khó khăn và trắc trở. Đã có khi, tôi tự nhủ mình cũng không nên dằn vặt bản thân nhiều quá và nên tìm cho mình người thật lòng yêu tôi. Nhưng sao
không được? Những tưởng đã quên được giây phút bên Thiên Ân, nào ngờ
hàng đêm tôi vẫn mơ về viễn cảnh hai đứa chúng tôi sống vui vẻ rồi lại
ôm lấy niềm đau đớn. Cũng vì vậy, tôi đã khóc, khóc rất nhiều đến nỗi
mắt sưng húp, mọng đỏ. Khi dì Ly hỏi han, tôi lại lảng tránh, viện một
cái cớ, sau đó cho qua. Đến bây giờ, tôi không còn như vậy nữa, tôi đã
biết quên đi quá khứ và mỉm cười với hiện tại. Thế là đã quá đủ với tôi. Chắc ông trời thương xót nên đã cho tôi một mái ấm. Tiếc rằng, cái ngày không mong cũng đã đến, tôi phải trở về Việt Nam. Dì đã nói: “Cháu đã
trưởng thành rồi. Không nên chạy trốn như thế nữa, hãy đối mặt với nó.
Dì tin ở cháu, Tiểu Hương.” Như thế đó. Tôi đã quyết định quay trở lại
với một con người mới. Lên máy bay, tôi hồi hộp nhớ đến Tiểu Ngọc, cô
Lan, Triết Vũ, Kin và cả ai đó. Mọi cảm xúc xen lẫn nhau, tôi bối rối,
nghĩ rằng Tiểu Ngọc và mọi người sẽ giận và ghét tôi. Cũng đúng thôi mà. Tôi đã bỏ đi mà chẳng thèm nói để lại bao nhiêu vết thương bao nhiêu kí ức như đang dần lãng quên. Khoảng sau 9 tiếng ngủ thiếp, tôi tỉnh dậy
và đó cũng là lúc máy bay hạ cánh. Kéo hành lý ra khỏi, tôi bước xuống.
Chà, chà, cũng không thay đổi lắm. Tôi khẽ vuốt mái tóc đã được cắt ngắn cách đây hai năm, mặc trên người một chiếc váy màu trắng, tôi tự nhủ:
“Việt Nam, tôi về rồi đây.” Bên ngoài, tôi bắt một chiếc taxi, lên xe và được đưa đến nơi mình cần. Bây giờ, chiếc xe dừng lại trước một ngôi
nhà. Vâng, đó chính là ngôi nhà yêu quý đã được bỏ trống 4 năm trời. Có
lẽ, nó cũng sẽ rất bụi bặm vì không được lau chùi đây. Tôi cười rất nhẹ, trả tiền cho bác lái xe rồi xách túi đồ vào trong nhà. Cứ tưởng lá vàng sẽ dải đầy lối đi nhưng không, nó vẫn sạch sẽ như được ai đó thường
xuyên quét dọn. Vặn chốt cửa, tôi đẩy cửa, nhìn qua ngôi nhà một lượt,
nó sáng bóng không một vết bụi. Phải chăng đã có ai dọn dẹp, lau chùi?
Mọi sự thắc mặc ùn đẩy chiếm hết tâm trí tôi. Đôi môi mấp máy, rất nhẹ
không ai có thể nghe thấy, ngoài cô: “Đến lúc rồi chăng?” Ngước lên ban
thờ, tôi lôi hai bức ảnh trong va li đặt trên đó. Một nụ cười yếu ớt,
một giọt nước mắt nóng hổi “tách” chạm xuống mặt sàn. Tôi về phòng, mở
cửa, quá đỗi ngạc nhiên. Căn phòng trèo đầy ảnh của tôi những lúc vui,
lúc buồn, khóc và cả lúc thẫn thờ nhìn về nơi nào đó. Ở trên đó còn ghi
rất nhiều chữ như: “Tôi yêu em, Tiểu Hương”, “Tôi nhớ em nhiều lắm”, “Em giận tôi sao?”, “Quay về đi”. Thình thịch… Thình thịch… Trái tim tôi
chịu một đợt đả kích mạnh, nó đập rất nhanh. Dù muốn quên nhưng sao tôi
vẫn thổn thức vì những lời hắn viết trên đó. Nó gọi tên hắn dồn dập:
Thiên Ân, Thiên Ân. Tôi ghét cái cảm giác này. Vậy mà cũng không thể cản được sự thật là tôi vẫn còn yêu hắn rất sâu đậm. Sao tôi lại không thế
làm việc mà mình muốn? Thật không thể ngờ là tôi lại điên cuồng yêu
Thiên Ân. Tôi muốn được ở bên cạnh hắn, muốn được yêu thương nhưng có
phải là tôi đã quá trèo cao hay không? Thật nực cười. Thiên Ân, cái tên
này như một con dao cứa đôi trái tim tôi. Đúng, linh hồn của tôi đã bị
tên đó cướp đi rồi. Nhưng đó chỉ là một phần. Trong tương lai, tôi sẽ
chứng minh mình hạnh phúc khi không có hắn. Mải suy nghĩ mà tôi không để ý bụng mình đang réo ầm ĩ, biểu tình: “Ăn, cho tôi ăn đi.” Ừm, cũng đã
gần trưa rồi nhỉ? Tôi mặc chiếc tạp dề được treo sẵn trong bếp, có vẻ nó vẫn còn mới, bắt đầu tìm nguyên liệu để chế biến. Woa! Không ngờ trong
tủ lạnh lại nhiều thực phẩm tươi đến thế! Tôi lấy xương, chặt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi hầm. Tiếp đó, tôi gọt su hào và cà rốt, xắt
miếng vuông, đợi 30 phút đổ vào nồi. Đúng 15 phút sau, món xương hầm củ
đã xong, tôi múc ra tô. Chết, tôi còn quên chưa nấu cơm. Ôi! Đói quá. Và thế là, tôi phải lật đật chạy đi bắc nồi cơm. 11h, trưa, tôi mới có cái để ăn. Ngon. Chỉ một từ để diễn tả. Tôi vộ


XtGem Forum catalog