Old school Swatch Watches
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324060

Bình chọn: 7.00/10/406 lượt.

kinh doanh.

-Tuyệt! Hì hì, chắc tại trường khối người đổ vì anh đúng không?

Anh đưa tay lên gãi gãi đầu, cái mặt hơi đỏ.

-Em đừng có chọc anh nha.

-Không dám. Điều em nói 100% là có thật.

Và anh Quân im lặng, không chối cãi được luôn. Hắc hắc. Sao anh ấy có
thế giấu được tôi cơ chứ? Rồi bé Heo phồng má, giận dỗi nói.

-Anh chị quá đáng! Nói chuyện riêng với nhau mà không cho em biết nha.

-Đâu có. Chị quý bé Heo nhất mà.

-Thật không?

-Tất nhiên

Tôi nháy mắt bí hiểm với anh Quân, như muốn nói: “Thấy em giỏi không?”
“Quá được” 12h. Tôi giật mình nhìn đồng hồ đeo ở tay. Bật dậy thật
nhanh, tôi cáo từ tạm biệt hai anh em họ, lấy sức chạy thật nhanh về
nhà. Cửa mở toang, còn có một chiếc xe SH trước sân. Đứng trong phòng
khách, tôi thấy một bóng người cùa một người con gái. Với mái tóc buộc
cao, mặc một chiếc váy kèm theo là chiếc áo sơ mi màu trắng, tôi đứng
hình. Rồi cô ấy quay người lại, đôi mắt cười gắn chặt vào tôi. Hai chân
run run, tôi không có từ nào nói được tâm trạng hiện tại.

-Tiểu… Tiểu… Ngọc, là bà đúng không?

-Vâng. Cô là? – Tiểu Ngọc vẫn còn chưa hiểu gì cả.

Chỉ tay vào người, tôi lắp bắp.

-Tôi, là tôi, Tiểu Hương nè. Bà quên tôi rồi hả?

Nụ cười trên môi nhỏ tắt hắn, đôi mắt giận dữ liếc xéo một cái, Tiểu Ngọc quát.

-Bà còn nhớ đến tôi hả? Sao không đi luôn đi? Bà không xứng là bạn tôi. Đừng về đây nữa.

Rồi nhỏ quay lưng bỏ đi. Sững người. Tôi mím chặt môi đến bật máu, mùi
tanh nồng xộc lên hai cánh mũi. Nhưng cái vị mặt của nước mắt làm tôi
tỉnh táo lại, hai con người ầng ậc nước.

-Hu… hu… hu…

Tôi khóc như một đứa con nít, ngày càng lớn hơn. Cứ nghĩ đến việc bị đứa bạn
thân nhất ghét bỏ là tôi không chịu nổi. Thà Tiểu Ngọc cứ **** mắng tôi
còn hơn. Nhưng một điều không ngờ rằng chính những giọt nước mặt lại
ngăn bước chân của nhỏ. Bỗng Tiểu Ngọc xoay người lại, ôm chầm lấy tôi
thút thít như trẻ con.

-Hức… hức… hức… Bà thật đáng ghét. Tự dưng bỏ đi rồi để lại mỗi một bức thư là sao? Chẳng lẽ tôi là người dưng hả?

Thế rồi, hai chúng tôi ôm nhau mà khóc, vang khắp căn nhà. Ngồi trên
ghế sô pha, chúng tôi tâm sự rất nhiều. Nào là về cuộc sống hiện tại,
nào là về học tập và quan trọng hơn là chuyện gia đình, tình cảm.

-Tiểu Hương. Cái sợi dây chuyền bà bảo tôi đưa cho Thiên Ân ấy, tôi làm rồi. Nhưng bà có thấy buồn không?

-Ôi dào ơi! Buồn cái gì? Tại sao tôi lại phải buồn cơ chứ?

Đúng rồi, tôi có thấy làm sao đâu. Tự dưng tôi thấy mình giả dối quá.
Tuy là ngoài mặt có dửng dưng bao nhiêu thì tim nhói đau bấy nhiêu.

-Ừ. Mà cái lúc anh ta biết bà bỏ đi không vết tích thì đã điên cuồng đi tìm đấy lại còn suốt ngày đau khổ nữa chứ. Tôi nghĩ là hắn yêu bà thật
lòng. Không ngờ rằng một năm sau hắn lại trở về vẻ đào hoa như xưa. Mấy
tháng nay, tôi thấy hắn cùng con nhỏ Maria thắm thiết lắm.

-Thế hả? Kệ hắn đi. Bà quan tâm chuyện đó làm gì? Mà này (cười đểu) bà với Hải Đăng thế nào rồi, vẫn tốt đẹp cả chứ?

Mới chỉ có hỏi như thế thôi mà mặt Tiểu Ngọc thay đổi 180 độ, nó đỏ như người bị sốt cao ấy, nói thì ấp a ấp úng.

-Ơ… không… không… có… gì… hết…

-Không + không là có. Khai ra mau!

Nhanh lên. Bắt tôi chờ thế này hả, bà kia? Nếu không thì bà sẽ chết với tôi đấy. Cái gì tôi mong cũng đã đến?

-Thì… thì… tôi… tôi… với… Hải… Đăng… kết… kết… HÔN TỪ MẤY THÁNG TRƯỚC RỒI.

-WHAT?

Trời! Khiếp thật. Mới có 19 tuổi mà đã kết hôn. Cái chuyện này là sao?
Shock. Suýt nữa tôi đã ngất xỉu. Bình tĩnh nào! Vuốt vuốt ngực, tôi cười giả lả.

-Chúc mừng, chúc mừng nha.

Thế là cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục. Tiểu Ngọc kể cho tôi rất nhiều về chuyện hôn nhân của mình.
Nói đến đâu, mắt nhỏ sáng bừng, lại còn chớp chớp nữa chứ. Ghê chết đi
được. Đến cả tôi cũng đã mấy lần rùng mình. Tiểu Ngọc – bạn của tôi vẫn
chẳng thay đổi tí nào nhỉ? -Mà này, Triết Vũ đã có… ọt… ọt… ọt…

Nhìn cái mặt thẹn của Tiểu
Ngọc, tôi ôm bụng cười tới nỗi suýt sái quai hàm. Phừng, phừng, oh my
God, ánh mắt giết người của nhỏ chĩa thẳng tôi, lườm một cái sắc lạnh,
cười tựa như không cười.

-Bộ dạng bà là có gì nha?

Ực. Tôi ngưng cười, nuốt nước bọt, lí nhí.

-Không nha. Bà đang định là nói gì?

-À, Triết Vũ một năm trước đã tìm được người mình yêu thật lòng đấy.

-Thật hả? Đúng là tin vui nha. Tôi không còn cảm thấy có lỗi nữa nha.

-Ừ. Nhưng còn Kin thì vẫn vậy. Ngày nào cũng tương tư, suốt ngày đến nhà tôi hỏi về tin tức của bà đấy.

-Ôi, là vậy sao? Tôi đã nghĩ là anh ấy quên được tôi rồi. Chỉ sợ Kin gặp tôi sẽ giận và không thèm chú ý đến một lần.

-Không có đâu nha. Tôi đói quá. Có cái gì ăn không?

-Vào đây.

Nói xong, tôi kéo Tiểu Ngọc vào trong bếp, lấy lồng bàn bỏ sang một bên.

-Ta da… Thế nào?

Đơ t